Chương 270: Hai bàn tay trắng
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1550 chữ
- 2022-02-06 09:50:49
Thẩm Đình Thâm nhíu mày, không nói gì thêm, lấy chìa khóa trong túi áo ra.
Chìa khóa phòng làm việc được kẹp trong ví tiền của anh. Khi anh mở ví tiền ra, bên trong chỉ có mấy ngàn đồng. Bởi vì thường ngày anh toàn quẹt thẻ nên chẳng để tiền trong ví.
Lý Lâm nhận chìa khóa rồi lấy một xấp tiền lớn trong ví mình ra, đưa cho Thẩm Đình Thâm:
Ông chủ dặn sau này cho dù anh có tìm tới, tôi cũng không được phép quan tâm.
Thẩm Đình Thâm nhướng mày cười:
Anh đưa tôi số tiền lớn thế này cũng không cứu được tôi.
Tôi biết, nhưng cùng lắm tôi chỉ có thể làm đến nước này.
Trước đây Lý Lâm từng ở bên cạnh Thẩm Thanh Du, đối với Lý Lâm, lời nói của ông ta chính là thánh chỉ; nhưng anh ta đi theo Thẩm Đình Thâm nhiều năm như vậy, nói không có cảm tình là nói dối.
Thẩm Đình Thâm thầm thở một hơi dài, khóe môi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt, anh vẫn nhận tiền của Lý Lâm:
Tôi cảm ơn anh trước nhé.
Lần này ông chủ rất nghiêm túc, có thể anh sẽ phải chịu đựng một thời gian dài đấy.
Từ lúc nghe Thẩm Thanh Du bảo mình tới thu hồi nhà ở và xe của Thẩm Đình Thâm, Lý Lâm đã biết quan hệ giữa hai cha con họ hoàn toàn bùng nổ.
Tính tình hai cha con kiêu căng ngạo mạn mà lại không chịu thua, lúc trở nên quyết liệt cũng chẳng cần lý do gì cả. Thậm chí Lý Lâm có thể nghĩ tới cảnh hai cha con họ: Buổi sáng ở nhà đại khái không gây với nhau, thế mà Thẩm Thanh Du lạnh lùng hờ hững bảo muốn thu hồi tất cả; còn Thẩm Đình Thâm thì chắc là cũng không dậy sóng bao nhiêu, một mình kiêu ngạo lạnh nhạt bỏ đi.
Không sao đâu. Tôi cao 1m8, chẳng lẽ có thể đối chết à?
Thẩm Đình Thâm cất ví tiền rồi xoay người rời đi.
Anh đi mấy bước, đưa lưng về phía Lý Lâm, giơ tay vẫy vẫy, dáng vẻ ung dung mà lộ rõ sự cô độc. Ban đêm, gió mang theo hơi lạnh thổi xuyên qua ngã tư đường phồn hoa. Tiếng đập cửa
thùng thùng
khiến Cố Thần Trạch đang ngày 0 0 phải nhíu mày. Ngồi máy bay mấy ngày, anh ta cảm thấy đầu mình muốn bùng nổ, khó khăn lắm mới về nhà ngủ một hôm, vậy mà mới ngủ chưa được bao lâu đã có người tới. Ban đầu Cố Thần Trạch không để ý đến tiếng đập cửa, nhưng tiếng đập bên ngoài càng ngày càng gấp gáp, mỗi lúc một vang dội khiến anh ta không được yên ổn. Dường như đối phương chắc chắn anh ta ở trong phòng, kiểu như bạn không mở cửa thì người đó sẽ phá luôn cánh cửa!
Cố Thần Trạch xoay người ngồi dậy, thở dài một tiếng, đưa tay dụi mắt rồi xỏ dép lê đi ra ngoài.
Vừa mở cửa với đôi mắt ngái ngủ, anh ta vừa oán giận mà cất tiếng hỏi:
Không để người khác ngủ hả?
Thẩm Đình Thâm nghiêng người qua, nhanh chóng đi vào nhà Cố Thần Trạch, sau đó bước thẳng tới phòng ngủ anh ta.
Cố Thần Trạch không nhìn rõ là ai, anh ta gãi gãi sau gáy rồi nhìn bóng lưng đối phương.
Này!
Sao tên này không lễ phép chút nào vậy, chạy thẳng vào phòng ngủ của tôi làm quái gì? Cố Thần Trạch bỗng chốc tỉnh táo, bước nhanh theo sau, để rồi thấy Thẩm Đình Thâm đang trùm chăn trên giường mình, ngày 0 0.
Thẩm Đình Thâm? Cậu làm gì vậy?
Cố Thần Trạch tiến tới túm lấy anh bạn, kéo tung chăn trên người đối phương. Thẩm Đình Thâm xoay lại, nhìn chằm chằm Cố Thần Trạch và nhếch miệng:
Tôi bị nhà mình đuổi đi, thời gian tới muốn ở nhà cậu.
Hả? Cậu bị ông già đuổi ra à?
Lông mày anh tuấn của Cố Thần Trạch nhíu lại thành cụm, kịch bản này nên nảy sinh ở mình mới đúng.
Một đứa con ưu tú ngoan ngoãn như Thẩm Đình Thâm, làm sao có thể bị đuổi ra ngoài:
Cậu vẫn xử lý chuyện công ty chứ?
Nói đúng hơn là tôi bị đuổi khỏi Thẩm gia, cho nên tất cả mọi thứ thuộc về Thẩm gia đều không liên quan tới tôi.
Thẩm Đình Thâm đưa tay lên ngáp, tỏ rõ thích thú.
Cố Thần Trạch kéo cánh tay che miệng ngáp của anh ra, xụ mặt nhìn anh:
Cái gì? Cậu đang đùa tôi đấy à?
Tôi đùa cậu làm gì? Chẳng phải tôi không có chỗ ở nên mới chạy đến nhà cậu sao?
Thẩm Đình Thâm nhún vai, từ từ ngồi dậy. Xác nhận Thẩm Đình Thâm không hề nói đùa, Cố Thần Trạch càng cau mày chặt hơn:
Vậy mà cậu còn ở đó thảnh thơi? Ngay cả nhà ở, ông già cậu cũng thu hồi, cậu định làm thế nào?
Làm thế nào chứ, coi như cho mình nghỉ phép đi.
Được rồi, cậu đừng kéo tôi vào. Người khác không hiểu cậu, chẳng lẽ tôi không biết sao?
Cố Thần Trạch nói xong thì thở dài một hơi:
Từ hồi đại học, cậu đã bắt đầu quản lý chuyện công ty, quả thực công ty giống như sinh mệnh thứ hai của cậu vậy. Không cho cậu quản, cậu thật sự yên tâm ư?
Cuối cùng anh ta đã nói trúng một điểm trong tâm khảm Thẩm Đình Thâm. () Tâm khảm: nơi chứa đựng những tình cảm thầm kín nhất.
Cái mà anh lo nhất chính là chuyện công ty, bảo anh không được quản, làm sao anh có thể yên tâm.
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty đều do anh tự tay ký tên.
Lý Lâm đi theo ba tôi, hẳn là không có việc gì đâu.
Bây giờ sắc mặt Thẩm Đình Thâm mới trở nên tỉnh táo, sầu đến mức không nói nên lời.
Vậy ba cậu có nói bao giờ cho cậu về không?
Không.
Cố Thần Trạch nhích lại gần Thẩm Đình Thâm. Hai người ở bên nhau rất gần, thậm chí Cố Thần Trạch có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người bạn mình:
Vậy tại sao ba cậu đuổi cậu ra ngoài?
Lúc này Thẩm Đình Thâm mới nhớ tới chuyện Hạ Tiêu Tiêu, anh hỏi lại Cố Thần Trạch:
Cậu sai người cưỡng hiếp Hạ Tiêu Tiêu, hại trên người cô ta có chất gây nghiện, đẩy cô ta vào tù à? Xem ra cậu ở nước ngoài mấy năm, học được nhiều chiều thật đấy.
Gì?
Cố Thần Trạch nghe mà như lọt vào trong sương mù:
Tôi đẩy cô ta vào tù? Còn sai người cưỡng hiếp cô ta hả?
Không phải cậu?
Thẩm Đình Thâm kinh ngạc hỏi:
Chẳng lẽ là Chu Dụ?
Nói xong, cả hai đều im lặng. Hai người họ cùng lắm chỉ muốn Hạ Tiểu Tiểu sống không được đón nhận, không tìm được việc làm, buộc cô ta phải thành chuột chạy cùng đường.
Quả thật không ngờ tới, đúng là lấy đạo của người trả lại cho người, hai người chưa từng nghĩ sẽ đẩy cô ta vào tù. Mà bây giờ, cả hai đã biết là ai đã đẩy Hạ Tiêu Tiêu rơi vào tình cảnh này rồi.
Chậc, Chu Dụ này đúng là mạnh tay. Sau này cậu cẩn thận một chút, đừng trêu ghẹo cô ấy.
Thẩm Đình Thâm đưa tay vỗ vai Cố Thần Trạch, nói lời thấm thía. Thoạt nhìn Chu Dụ như ánh mặt trời đơn thuần, nhưng khi ra tay thì mạnh thật sự.
Cố Thần Trạch cười như không cười, ha ha mấy tiếng rồi vòng lại vấn đề chính:
Vì chuyện của Hạ Tiêu Tiêu nên ba cậu đuổi cậu ra ngoài à?
Đương nhiên không phải.
Thẩm Đình Thâm lắc đầu:
Hạ Tiêu Tiêu không có sức nặng đến thế đâu.
Sức nặng?
Dường như Cố Thần Trạch đọc được cái gì đó từ ánh mắt bất đắc dĩ của Thẩm Đình Thâm:
Bởi vì người vô cùng quan trọng trong lòng cậu - Bạch Nhược Y sao?
Ừ, ba không cho phép tôi ở bên cô ấy.
Thẩm Đình Thâm khẽ nheo mắt, lấy một điếu thuốc trong người ra. Bật lửa chưa kịp phụt lên thì điếu thuốc lá đã bị Cố Thần Trạch giật lấy, ném xuống đất:
Đừng hút, Bạch Nhược Y có biết chuyện này không?
Cố Thần Trạch nhớ trước kia theo đuổi Bạch Nhược Y, mình cũng bị người nhà phản đối, không ngờ tình tiết tương tự lại xảy ra ở Thẩm Đình Thâm. Bây giờ Cố Thần Trạch đã từ bỏ Bạch Nhược Y, nhưng vẫn khó tránh khỏi đau lòng thay cô.
Đương nhiên không thể để cô ấy biết. Vì vậy, thằng nhóc như cậu đừng mang chuyện của tôi đi nói lung tung.
Ánh mắt Thẩm Đình Thâm nhìn điếu thuốc bị Cố Thần Trạch ném xuống đất. Phải biết rằng với số tiền hiện giờ trên người, anh không thể mua nổi điếu thuốc ấy...