Chương 352: Hết giận chưa
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1164 chữ
- 2022-02-06 09:51:00
Bạch Nhược Y oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm một cái, ánh sáng trong phòng lờ mờ, có lẽ là do không kéo màn cửa sổ ra nên Thẩm Đình Thâm cũng không để ý tới oán trách của Bạch Nhược Y
Thẩm Đình Thâm ôm Bạch Nhược Y thật chặt, tựa như một bé trai ôm món đồ chơi mình yêu thích.
Em biết anh đang tức giận không?
Bên tại của cô văng vẳng cơn giận của Thẩm Đình Thâm, không tự chủ hãm sâu vào trong sự bá đạo của anh
Bạch Nhược Y tựa như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn thoải mái nằm ở trong lòng anh
Con ngươi đen nhánh của Thẩm Đình Thâm hơi nheo lại, theo bản năng hít một hơi
Trong con người của Thẩm Đình Thâm mang theo lửa giận, anh cắn bả vai Bạch Nhược Y một cái
A!
Bạch Nhược Y kêu đau một tiếng, cau mày nhìn Thẩm Đình Thâm,
Anh cắn em làm cái gì!
Thẩm Đình Thâm lại ngẩng đầu đối diện đôi mắt của Bạch Nhược Y, giọng nói khàn khàn, kể sát bên mặt của Bạch Nhược Y,
Em nói đi? Nếu như hôm nay anh không đến hôn lễ của em, buổi tối em đã ở trên giường của Sở Vũ Triết rồi phải không?
Hả?
Bạch Nhược Y cau mày thật chặt, cô dám cam đoan, dù cho thật sự kết hôn với Sở Vũ Triết, cô cũng quyết không để Sở Vũ Triết đụng vào mình
Chân mày bén nhọn của Thẩm Đình Thâm nhăn lại, anh giơ tay lên nắm cằm của cô thật chặt, sức lực lớn đến mức gần như muốn bóp nát cằm của cô,
Những ngày qua, anh ta có chạm vào em hay không?
Bạch Nhược Y thật sự muốn điên rồi, một giây trước Thẩm Đình Thâm vẫn còn đang sầu triền miên, một giây sau anh lại làm cho trái tim cô như bị một chậu nước lạnh tưới xuống, lạnh thấu xương.
Bạch Nhược Y mím môi thật chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm,
Không có!
Nghe được đáp án này chân mày nhíu chặt của Thẩm Đình Thâm mới xem như thả lỏng ra một chút, anh rủ mắt xuống tiếp tục vuốt ve cơ thể của Bạch Nhược Y.
Thật vất vả Bạch Nhược Y mới có thể mở miệng nói chuyện, đương nhiên là mắng Thẩm Đình Thâm bằng đủ các cầu thô tục,
Thẩm Đình Thâm, tên khốn kiếp này, con m nó, anh buông ra cho em! Em muốn đi gặp ba em! A...!
Phía dưới bị Thẩm Đình Thâm tiến vào đột ngột, anh chưa làm bất kỳ sự chuẩn bị nào cho cơ thể cô, phía dưới căng đau khiến nước mắt của Bạch Nhược Y sắp rơi xuống
Tay của Thẩm Đình Thâm bắt được một cái gối, lót ở dưới lưng của Bạch Nhược Y, một tay kia vén tóc dài trên mặt của Bạch Nhược Y lên
Cô cắn chặt môi dưới, cơ thể nhẹ nhàng đung đưa theo động tác thô bạo của anh, lại bởi vì sự thô bạo ấy mà khoé mắt ửng đỏ.
Con người của Thẩm Đình Thâm thoáng qua vẻ không đành lòng, động tác phía dưới hơi chậm lại
Anh nhẹ nhàng và dịu dàng hôn một cái lên mắt Bạch Nhược Y, đưa tay nâng gáy cô, kề bên tai cô, khàn khàn nói,
Anh chậm một chút, có được hay không?
Bạch Nhược Y lừ
một tiếng mang theo sự nức nở và giọng mũi rất nặng
Rất nhanh, hơi thở của Thẩm Đình Thâm càng ngày càng nặng, dần dần phát ra tiếng thở dốc hoà với tiếng ngâm khe khẽ của Bạch Nhược Y, lập tức tạo thành khúc nhạc mập mờ làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh
Thời gian trên tường trôi qua từng phút từng giây, Bạch Nhược Y cảm giác cả người mình mệt lả không còn sức, vẻ mặt Thẩm Đình Thâm cũng thỏa mãn, anh cởi thắt lưng trên tay Bạch Nhược Y ra
Anh tự mình đứng lên mặc quần áo trước, sau đó từ trong phòng ôm tới một cái chăn bọc cơ thể của cô lại
Sau đó lại ôm cô vào trong ngực như ôm một đứa trẻ, đầu đặt trên cổ của cô, rủ mắt thấy trên cái cổ cao và trắng nõn của cô còn lưu lại dấu đỏ do mình dùng sức giữ chặt lúc nãy
Anh hơi nhíu mày, trong con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng khác lạ, nhưng lại quỷ thần xui khiến tiến tới cổ của cô, đưa đầu lưỡi ra liếm dấu đỏ ấy
Bạch Nhược Y cả kinh, sởn cả da gà, cơ thể lập tức bật dậy từ trong lòng Thẩm Đình Thâm, ngã trên ghế sofa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh,
Anh..
anh còn muốn?
Thẩm Đình Thâm buồn cười, cánh tay dài lại lần nữa ôm Bạch Nhược Y trở về, ánh mắt dịu dàng quan sát về mặt của cô,
Còn nhiều thời gian, anh không vội trong một lúc.
Bạch Nhược Y trợn mắt, còn không vội trong một lúc, cũng không biết là người nào, một đường đua xe về đến nhà, thật sự muốn lau súng cướp cò
Cơ thể Bạch Nhược Y không được tự nhiên mà giật giật, cô khẽ hỏi,
Vậy..
vậy anh hết giận chưa?
Thẩm Đình Thâm nhíu mày, giơ tay lên lại nắm cằm của Bạch Nhược Y, gương mặt lạnh lùng hung hăng hôn Bạch Nhược Y một cái,
Nếu lần sau em lại rời khỏi, anh sẽ không dễ dàng hết giận như vậy.
Vừa nghe lời này, Bạch Nhược Y mới thở phào nhẹ nhõm
Cô nghĩ thẩm Thẩm Đình Thâm trước khi chưa thoả mãn thật sự là quá đáng sợ, bây giờ nhìn lại còn đỡ hơn một chút.
Những câu nói đó thật sự quá đúng
Đàn ông đều là động vật nửa người dưới, chỉ cần cơ thể được thỏa mãn, tức giận gì cũng đều tiêu tan mà.
Bạch Nhược Y nói xong liền liếc Thẩm Đình Thâm một cái, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt
Tay của Thẩm Đình Thâm không biết từ lúc nào lại chui vào trong chăn, Bạch Nhược Y vừa mới dứt lời, anh lại ra sức véo eo cô
Anh chọc cho Bạch Nhược Y lại khẽ kêu một tiếng
A, nhột...
, hai tay của Bạch Nhược Y bắt chặt lấy tay của Thẩm Đình Thâm, chỉ sợ tay của anh lại làm loạn
Cô dùng vẻ mặt đáng thương cầu xin tha thứ, giọng nói mềm mại,
Đừng náo loạn, em còn muốn đi thăm ba em.
Sau khi nói xong, bản thân Bạch Nhược Y cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Trời ạ, vừa rồi là giọng nói của mình sao?
Thẩm Đình Thâm cũng không chọc cô nữa, khoé miệng nhếch lên quyến rũ, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái,
Anh đi tìm quần áo cho em.