• 891

Chương 386: Đừng làm phiền tôi


Bạch Nhược Y thực sự dở khóc dở cười, biết rõ chỉ là lời nhắn trong điện thoại thôi nhưng cô vẫn trả lời:
A a a! Con biết rồi mà!


Từ đó, B8ạch Nhược Y đành phải chuyên tâm lái xe, không để ý tới phong cảnh xung quanh nữa. Dù sao, cũng không thể nào trùng hợp tới vậy lại có thể gặp Thẩm3 Đình Thâm, nên phải chú tâm vào lái xe, mau chóng đến sân bay kịp lên chuyến bay.
Sao có thể trùng hợp tới vậy anh cũng sang Mỹ vào lúc này? Người soát vé chắc là đang nói về một người đàn ông khác. Bạch Nhược Y khẽ bước tới máy bay, nhìn qua thông tin trên điện thoại của mình.
Đôi mắt to tròn của cô hơi nhíu lại, môi cong lên vui vẻ. Ba thực sự quá tốt, ông lại mua cho cô vé khoang hạng nhất. Theo thông tin trên di động, Bạch Nhược, đi vào khoang hạng nhất rồi ngồi xuống, dự định nhìn xuống quanh xem người còn lại là ai. Cô khẽ liếc nhìn ghế ngồi cạnh mình, thì lại thấy ở hành lang có một người đàn ông mặc vest đang đi tới. Anh cũng đang đi ở hành lang, nhìn thông tin trong điện thoại di động. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người trong khoang hạng nhất đều biến mất. Đôi mắt màu hổ phách của cô chỉ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm.
Cho nên Như Kính biết Bạch Nhược Y đã nhận ra Thẩm Đình Thâm nên mới nhìn Thẩm Đình Thâm như vậy.
Như Kính huých cùi chỏ vào người Thẩm Đình Thâm, khiến Thẩm Đình Thâm nhíu mày, nhìn cô ta với ánh mắt sắc sao, chất vấn:
Làm gì vậy?

Cô ta khó chịu đi đằng sau Thẩm Đình Thâm, trong lòng đang nói thầm, tên Thẩm Đình Thâm này không hề có chút ga lăng nào cả!
Dù cho Thẩm Đình Thâm không cầm giúp cô ta vali, thì chí ít cũng tự cầm vali của mình chứ, ném hết tất cả cho cô ta cầm là có ý gì!
Quá đáng! Có lẽ chân Thẩm Đình Thâm quá dài nên họ nhanh chóng bước tới của máy bay.
Nhưng khi người soát vé nhìn thấy Thẩm Đình Thâm thì lại nuốt nước bọt nhìn anh chằm chằm.
Trong lòng Bạch Nhược Y khẽ run rẩy, cơ thể cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy đầu óc mình đang kêu lên ong ong. Thì ra người mà mấy cô soát vé nói tới là anh thật.
Thẩm Đình Thâm không hề chú ý tới ánh mắt nóng bỏng từ cô, mà Như Kính đang ngồi xuống cạnh, nhìn Bạch Nhược Y với một đôi mắt ngơ ngác. Cô không giống những người mê muội Thẩm Đình Thâm một cách ngốc nghếch, ngược lại ánh mắt ấy hơi phức tạp, xen lẫn nhiều loại cảm xúc đặc biệt.
Thực sự không ngờ, đằng sau có khoảng 7-8 m có một chiếc9 xe màu đen. Người lái xe là nữ, trang điểm rất đậm, đặt những ngón tay thon thả trên vô lăng, móng tay cũng được sơn vẽ một cách tỉ mỉ. Những biểu6 hiện trên gương mặt cô ta, thì không hề đẹp tới vậy:
Tổng giám đốc, anh không lo lắng tôi lái xe không ra gì sao? Anh chắc chắn anh không cần phả5i lái xe chứ?

Tôi không thích lái xe, dù sao cô cũng có bằng lái, chỉ cần không chậm chuyến bay thì cô lái chậm cũng không sao hết.
Thẩm Đình Thâm ngồi phía sau, khẽ thả lỏng, lạnh lùng nói.
Như Kinh:
...

Như Kính thấy khó chịu nhún vai, cũng dừng xe lại:
Được rồi, giờ là 9 giờ 10 phút, bây giờ chúng ta có thể đăng ký lên máy bay, vừa đúng lúc máy bay sắp cất cánh.

Ừ.
Thẩm Đình Thâm nói một cách lạnh lùng, anh mở cửa xe, đi về phía cửa sân bay.
Như Kính lại phải mang theo một đồng hành lý, cả hai tay một bên thì xách một bên thì kéo khiến cô ta như một người hầu vậy.
Như Kính khẽ nhướng mày nhìn về phía Bạch Nhược Y:
Anh nhìn phía bên kia xem.

Đôi lông mày đen láy của Thẩm Đình Thâm khẽ nhíu lại, trong lòng không hề thích thú việc Như Kính động chạm vào người mình, nhưng vẫn nhìn theo hướng cô ta chỉ.
Như Kính kéo theo hai vali, liếc mắt:
Cô gái à, có thể cho chúng tôi vào trước được không? Phía sau còn có một hàng dài đang chờ soát vé đó!
Lúc này người soát vé mới ngượng ngùng:
Ô ô.
hai tiếng rồi nói:
Hai người có thể vào.
Lúc này Như Kính mới đi theo Thẩm Đình Thâm để lên máy bay. Cách họ khoảng 7,8 người, Bạch Nhược Y kéo theo vali hành lý Bạch Kiến đã chuẩn bị cho cô, trong lòng đang suy tư không biết ông có bỏ quần áo lót của cô vào hay không nữa. Đến lượt Bạch Nhược Y đến quầy soát vé, cô còn nghe được nhân viên soát vé nói với đồng nghiệp:
Người đàn ông vừa rồi thật là đẹp trai, tôi cảm giác như một ngôi sao mới nổi cũng không thể sánh bằng anh ta.

Trời ơi, người đàn ông ấy mặt lạnh như băng, có gì mà đẹp trai chứ.
Người đồng nghiệp ấy nói giọng hơi to, cũng không cảm thấy Thẩm Đình Thâm đẹp đến mức đó. Bạch Nhược Y nghe thấy cuộc đối thoại của họ, trong đầu lại hiện lên gương mặt của Thẩm Đình Thâm.
Nhưng cô nhanh chóng tự cười chế giễu mình.
Thực sự là tức giận mà không dám nói! Bình thường thì trong những tình huống như thế này, đàn ông lái xe sẽ tốt hơn chứ. Thẩm Đình Thâm lại để Như Kính lái xe! Thực sự là quá đáng mà! Như Kính Tức giận nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, trong lòng thầm chửi gia đình của Thẩm Đình Thâm. Lái xe được một lúc thì thấy sắp tới giờ cất cánh, Như Kính mới kinh ngạc mở miệng:
Chiếc xe đằng trước hình như vẫn đi trước chúng ta, chiếc xe đó là của ai? Hình như họ cũng đang tới sân bay?
Thẩm Đình Thâm nghe thấy vậy, vén rèm nhìn xe phía trước, đúng lúc chiếc xe dừng lại. Người xuống xe là một người phụ nữ, khiến đôi mắt của Thẩm Đình Thâm lóe sáng.
Nhưng từ đầu tới cuối, anh không định nói gì.
Khi ánh mắt của anh nhìn thấy Bạch Nhược Y, thì đôi mắt đen láy cũng không hề lóe lên sự kinh ngạc hay sự bất ngờ như trong tưởng tượng. Anh chỉ nhìn thoáng qua Bạch Nhược Y rồi cụp mắt xuống nhìn điện thoại của mình, khẽ cong môi:
Đừng làm phiền tôi.
Những câu nói này là nói với Như Kính, tuy nhiên lại vang vọng tới tai của Bạch Nhược Y. Trái tim của Bạch Nhược Y chùng xuống, ánh mắt trở nên ảm đạm, cô thu ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ một cách trống rỗng. Như Kính nhìn thấy quan hệ của họ có chút khác thường, đột nhiên lại huých cùi trở vào Thẩm Đình Thâm, khẽ nói:
Có phải cô ấy là bạn gái cũ của anh không? Ánh mắt của cô ấy thể hiện cô ấy rất quan tâm tới anh đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.