• 893

Chương 391: Đau bụng


Ba phút sau, đồ ăn trong phòng bếp đều đã bưng lên đủ.

Hai người Bạch Nhược Y và Thụy Tư ngồi đối diện nhau, bên cạnh là Như Kính, đối d8iện với Như Kính là Thẩm Đình Thâm. Như Kính trợn to mắt, nhìn tất cả những món ăn đang bày trên bàn, trừ đi mấy món chính mình vừa chọn. Những3 phần đồ ăn kia của Thụy Tư nhìn qua trông ngon miệng hơn rất nhiều, hơn nữa tâm ý đầu bếp được biểu hiện rất rõ ràng trên món ăn.
Woa, tôi nh9ớ kỹ, tôi chọn toàn là mấy món đắt giá của nhà hàng này đấy, nhưng so với những món hai người gọi quả thật là kem rất nhiều rồi, đây rõ ràng kh6ông phải do cùng một đầu bếp làm!
Đôi mắt như sóng nước của Như Kính liếc nhẹ qua Thụy Tư:
Anh nói thật đi, có phải anh thường cùng bạn gái đ5ến đây không hả, cho nên món nào ngon, món nào dở, anh biết rất rõ?


Thụy Tư cười ha ha:
Không phải, đây là lần đầu tiên tôi dẫn con gái đến nhà hàng này đấy, có thể do chủ nhà hàng là bạn tối, mà mấy món của tôi cũng là do cậu ta chính tay làm nên nhìn ngon hơn đấy.

À...
Như Kính như cười như không cười, nhìn Bạch Nhược Y, kéo dài giọng nói:
Vậy cô thật đúng là có lộc ăn rồi.

Như Kính và Thụy Tư còn tính nói gì đó, nhưng thấy Bạch Nhược Y thật sự đói, nên cũng không nói nữa, mà cùng nhau ăn cơm.

Đúng rồi, Thẩm Đình Thâm, không phải ngày mai các người mới tới sao? Ngày mai Steve mới rảnh gặp các người, Sao hôm nay mấy người đã tới rồi?
Thụy Tư vừa ăn vừa trò chuyện với Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm ngồi bên trong, động tác ăn cơm vẫn đều đều, không nhanh không chậm. Mỗi lần ăn một miếng cơm, anh đều ăn hết xong đồ ăn mới nhíu mày nhìn Thụy Tư đáp:
Đến sớm hơn chuẩn bị, không tốt sao?

Thụy Tư gật đầu, sau đó cười:
Cũng tốt, dù sao cơm nước xong xuôi, anh còn có thể đi dạo một vòng với cô Như, sau đó ngủ một giấc, đợi mai gặp Steve là được rồi.

Ừm.
Thẩm Đình Thâm cũng không muốn trò chuyện tiếp với Thụy Tư, đôi mắt đen nhánh của anh thỉnh thoảng hiện lên vẻ lo lắng.

Không sao là tốt rồi, nhìn sắc mặt cô không được tốt lắm, có muốn tôi cùng cô đến bệnh viện khám không?
Như Kính nhìn Bạch Nhược Y, bởi vì hai người ngồi cùng ghế, nên cô ta có thể nhìn thấy tay trái Bạch Nhược Y luôn giữ chặt bụng, chắc chắn là rất đau.
Khóe miệng Bạch Nhược Y nhẹ mỉm cười:
Không cần đâu, tôi chỉ là hơi đói, ăn chút đồ sẽ ổn thôi.
Nói xong, cô cầm đũa, bắt đầu gắp thức ăn.
Nhất định là như vậy, ăn qua chút đồ, dạ dày sẽ không đau nữa. Do đó vẫn nên ăn nhanh chút, ăn nhanh lên còn rời khỏi cái bàn ăn này nữa. Ánh mắt Thụy Tư lo lắng, nhưng vẫn giúp Bạch Nhược Y gặp chút rau:
Vậy cô cũng đừng ăn nhanh quá, ăn chậm chút, ăn nhanh quá cũng sẽ khiến bụng khó chịu đấy.

Ừm, tôi biết rồi.
Bạch Nhược Y vừa đáp, vừa nhanh chóng gắp thức ăn.
Rõ ràng là lời nói với Bạch Nhược Y, nhưng ánh mắt Như Kính lại nhìn qua Thẩm Đình Thâm vài lần.
Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Đình Thâm trở nên sa sầm, giống như anh có thể lật bàn bất cứ lúc nào.

Tôi...
Lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y nhẹ nhíu lại, cô lại không tiện mở miệng nói rõ, cô và Thụy Tư thật sự không có quan hệ gì. Bởi vì dù sao Như Kính cũng không hề nói rõ ràng rằng, tình cảm của cô Bạch đây cùng với Thụy Tư thật tốt.
Bạch Nhược Y nghe được lời Như Kính nói, đồ ăn vừa bỏ vào miệng chưa kịp nhai đã trực tiếp nuốt xuống. Cô bị nghẹn ở cổ họng.

A, cô Bạch sao vậy?
Như Kính thấy thế, lập tức giơ tay vỗ sau lưng Bạch Nhược Y. Lông mày Bạch Nhược Y nhíu lại, cơ thể rõ ràng hơi né ra ngoài, như không muốn Như Kính chạm vào người mình.
Thụy Tư vội đưa cô một bát giấm chua:
Nào, uống một ít là ổn thôi.
Bạch Nhược Y nhìn Thụy Tự cảm kích, nhận bát giấm chua trong tay Thụy Tư. Đồng thời khóe mắt liếc qua gương mặt Thẩm Đình Thâm, anh vẫn bình tĩnh, tao nhã ăn cơm.
Ngay cả Như Kính còn ân cần hỏi thăm mình, mà Thẩm Đình Thâm lại không hề có hành động gì.
Ha ha.
Bạch Nhược Y uống một lần cạn bát giấm, thịt bị kẹt trong cổ họng cuối cùng cũng trôi xuống bụng. Vị chua trong miệng khiến cô thấy không thoải mái, mà trong dạ dày lại đau nhức càng lúc càng dữ dội. Cô cầm khăn tay lau miệng, hướng về phía Thụy Tư cùng với Như Kính nhẹ giọng nói:
Cảm ơn.

Nếu Bạch Nhược Y cố ý muốn nói rõ ràng quan hệ giữa chính mình cùng với Thụy Tư, ngược lại càng lộ rõ điểm kỳ quái. Hơn nữa Bạch Nhược Y cảm thấy dạ dày của mình rất đau, cô mơ hồ thấy đau muốn chết được, nên cũng không muốn nói thêm gì với Như Kính nữa.
Cô hướng về phía Thụy Tư cười, giọng nói có chút yếu ớt:
Tôi ăn trước nhé.

Được, tôi biết cô đói bụng lắm rồi.
Thụy Tự tận tâm giúp Bạch Nhược Y đổ một chén nước chấm:
Vậy chúng ta ăn trước hãy trò chuyện sau, mọi người đều đã đói không chịu nổi rồi.

Đôi mắt Như Kính mang theo chút quyến rũ nhẹ híp lại, cầm đũa gắp cho Thẩm Đình Thâm một miếng súp lơ:
Anh cũng đói rồi, tôi biết anh thích ăn súp lơ, ăn nhiều một chút nha.

Anh rũ mắt xuống, xuyên thấu qua ly thủy tinh, nhìn Bạch Nhược Y đang ăn cơm ở góc đối diện. Lông mày nhỏ nhắn của cô đang nhíu lại, mãi vẫn chưa giãn ra. Hẳn là đau dạ dày rồi.

Đáng chết, cô ngồi trên máy bay còn chưa ăn gì, hiện tại lại ăn nhanh như vậy, đợi chút nữa sợ là phải đi bệnh viện rồi.

Phản chiếu trong ly thủy tinh là hình ảnh Bạch Nhược Y, cổ đột nhiên cảm thấy dạ dày đau dữ dội, nên đành buông đũa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.