Chương 397: Tôi đưa em đi
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1158 chữ
- 2022-02-06 09:51:53
Nhân viên cửa tiệm và Chu Kỳ cùng nhau nhìn lại thì thấy Thẩm Đình Vũ mặc vest đen, một tay đút trong túi, nở nụ cười và bước về phía mình.
Nhân viên cửa tiệm hơi ngẩn ra. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông này, cặp mắt biết cười kia tựa như có ánh sao phản chiếu. Ch3u Kỳ thản nhiên rũ mắt xuống, khóe miệng nở nụ cười khinh thường, giọng nói đầy ý mỉa mai:
Ồ, đây không phải là Tổng giám đốc Thẩm thị sao?
9Nhân viên cửa tiệm vừa nghe cô ta nói vậy thì sửng sốt một hồi lâu. Tổng giám đốc Thẩm thị là Thẩm Đình Thâm, đấy là người mà cả thành phố H n6ày đều biết. Đương nhiên cửa tiệm cũng nhận ra Thẩm Đình Thâm, nhưng người này hoàn toàn không phải là anh. Thẩm Đình Vũ chạy tới trước mặt nh5ân viên cửa tiệm, cầm lấy hai bộ váy trong tay Chu Kỳ rồi đưa cho nhân viên:
Phiền cô gái hai bộ này lại rồi mang tới biệt thự Chu thị.
Vừa nói, cậu ta vừa lấy thẻ tín dụng trong túi áo ra rồi đưa cho nhân viên cửa tiệm.
Dạ.
Nhân viên cửa tiệm phục hồi tinh thần, lúc nhận đồ không quên nhìn Thẩm Đình Vũ thêm mấy lần.
Trong nháy mắt bị Thẩm Đình Vũ ôm vào lòng, Chu Kỳ cảm thấy mặt mình đỏ bừng hết cả lên. Cô ta hoảng hốt đấm vào ngực Thẩm Đình Vũ, thẹn thùng trừng mắt với cậu ta:
Anh muốn làm gì?! Buông tôi ra!
Đồng thời, ánh mắt cô ta nhìn lên tầng lầu được hiển thị trong thang máy. Bọn họ ẩn xuống tầng một, hiện giờ thang máy đang ở lầu ba. Nói cách khác, hai người phải ở trong đây thêm một lát nữa. Chu Kỳ giãy giụa trong lòng Thẩm Đình Vũ, cổ ta hoàn toàn không biết cơ thể mềm mại của mình khi cọ xát đã khiến người đối phương ngày càng nóng lên. Thẩm Đình Vũ khẽ nhíu mày, xoay người lại rồi đè Chu Kỳ vào vách tường. Hai tay cậu ta vừa khéo chống hai bên đầu cô nàng, nhốt Chu Kỳ vào khoảng không gian giữa cơ thể mình với vách tường. Trong lòng Chu Kỳ run lẩy bẩy, cô ta nuốt nước bọt theo bản năng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tỏ vẻ nghiêm trang:
Tránh ra! Anh muốn làm gì tôi?
Trái lại, Thẩm Đình Vũ rất thích Chu Kỳ ra vẻ chín chắn, cố ý quyến rũ mình. Cô ta kháng cự mà giống như 'từ chối nhưng vẫn nghênh đón', khiến Thẩm Đình Vũ hận không thể
làm
tại thang máy ngay bây giờ.
Em biết rõ rành rành là tôi chỉ tạm thời thay mặt Tổng giám đốc thôi mà.
Thẩm Đình Vũ cười, khóe mắt cong cong như lóe lên tia sáng:
Trông em có vẻ tức giận, cơn bực tức này từ đâu mà đến?
Dù sao thì lát nữa sẽ có người giao đồ đến nhà Chu Kỳ, cô ta không cần ở lại của tiệm làm gì nữa nên đi sang bên cạnh lấy túi xách của mình. Chu Kỳ vừa vươn tay ra, chưa kịp chạm tới túi da thì một bàn tay to đã đi trước một bước, cầm lấy chiếc túi trên ghế của cô nàng. Giọng nam dịu dàng cất lên:
Muốn đi đâu, tôi đưa em đi.
Sao dám phiền đến anh chứ?
Chu Kỳ giật lại túi từ tay Thẩm Đình Vũ, hờn dỗi ung dung đi trước. Điều đó khiển Thẩm Đình Vũ không sao hiểu nổi. Cậu ta nhân lúc rảnh rỗi mới đến thăm Chu Kỳ, hơn nữa còn trả hóa đơn cho cô ta, vậy mà cô ta còn ra vẻ không muốn gặp mình? Mãi đến khi Chu Kỳ kéo cửa kính ra, Thẩm Đình Vũ mới đi theo sau, cười đùa cợt nhả:
Mấy ngày qua tôi bộn bề nhiều việc chứ không phải cố tình không đến gặp em.
Tôi biết, dù gì bây giờ anh cũng là Tổng giám đốc Thẩm thị mà.
Chu Kỳ bước nhanh hơn, không muốn sóng vai đi cùng Thẩm Đình Vũ. Đi được mấy bước, cô ta ấn nút trước cửa thang máy. Ba bốn người từ trong đó bước ra, Chu Kỳ nghiêng người đi vào trong. Thẩm Đình Vũ cũng vào theo. Sau khi cậu ta vào thì vài người nữa cũng muốn vào.
Thế nhưng mấy người đó lập tức bị ánh mắt Thẩm Đình Vũ lườm nguýt, cậu ta đóng luôn cửa thang máy lại. Trong thang máy chỉ còn Chu Kỳ và Thẩm Đình Vũ. Thẩm Đình Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Chu Kỳ. Thần thái cô ta rất tốt, tươi đẹp rực rỡ đúng tuổi; khuôn mặt vô cùng căng mịn, cặp mắt búp bê lúc nào cũng long lanh.
Cô ta nhận ra Thẩm Đình Vũ đang nhìn mình chăm chú. Diện tích trong thang máy nhỏ hẹp, ánh mắt nóng bỏng của cậu ta khiển nhiệt độ nơi này tăng lên rất nhanh. Chu Kỳ nhận thấy sau lưng mình đã bắt đầu trở nên nóng hổi, thậm chí cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đình Vũ. Cô ta cúi xuống để tóc che một bên mặt mình, ít nhất có thể phân tán sự chú ý. Thẩm Đình Vũ khẽ nhếch môi mỏng, vươn cánh tay dài ra rồi ôm chầm lấy Chu Kỳ.
Thẩm Đình Vũ nhíu mày nhìn Chu Kỳ, đưa tay nắm lấy cằm cô ta:
Em xem em kìa, nói cũng nói không rõ ràng, người ta tưởng tôi là Thẩm Đình Thâm đấy. Em hãy ra sức nhìn tôi này.
Chu Kỳ lắc đầu, tránh khỏi bàn tay Thẩm Đình Vũ. Cặp mắt đẹp của cô ta đầy vẻ tức giận:
Nói vậy không đúng sao? Bây giờ báo chí đưa tin, nói Thẩm Đình Vũ tài giỏi biết bao, lắc mình một cái là biến thành Tổng giám đốc Thẩm thị.
Chẳng biết Chu Kỳ có điểm gì đặc biệt mà hơi thở trên người cô ta cứ trêu chọc làm Thẩm Đình Vũ tình mê ý loạn.
Mắt phượng hẹp dài của cậu ta khẽ híp lại, bình tĩnh nhìn đôi môi màu hồng phấn kia rồi lập tức cúi xuống hôn cô ta.
Chu Kỳ sửng sốt, còn Thẩm Đình Vũ thì lợi dụng thời điểm này để cướp lấy hơi thở trong miệng cô ta một cách điên cuồng.
Chu Kỳ thừa dịp Thẩm Đình Vũ cho mình thở một hơi, cô ta thở phì phò và nói:
Đừng...
Đừng như vậy... Lời còn chưa nói hết, Thẩm Đình Vũ đã hôn tiếp, đầu lưỡi gấp rút liếm láp khóe môi Chu Kỳ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.