Chương 448: Không kịp giải thích
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1283 chữ
- 2022-02-07 12:40:31
Thụy Tư nghe Cố Thần Trạch gọi thì sải hai ba bước, xông tới rồi đứng trên sân thượng nhìn quanh.
Không nhìn thấy ai cả, Thụy Tư t8rợn mắt với Cố Thần Trạch:
Tìm được rồi? Vậy người đâu?
Anh ta quay đầu qua thì trông thấy Cổ Thần Trạch ghé vào ban công nhìn xuống dư3ới
Cố Thần Trạch thấy hai người kia bị dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thò tay9 kéo dây treo Bạch Nhược Y lên.
Bạch Nhược Y cười
Khi bước đi, cô vẫn cảm thấy phần chân trần và cổ tay đau muốn chết
Thụy Tư đi ngang hàng với họ, ánh mắt anh ta vẫn cứ vòng tới vòng lui trên người Bạch Nhược Y
Anh ta không rõ tam giác quan hệ giữa Thụy Tư, Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm, chỉ cảm thấy chuyện bên Mỹ nên có người tự mình giám sát mới được.
Chân mày Thụy Tư hơi cau lại, ánh mắt nhìn sang Bạch Nhược Y, do dự một hồi rồi gật đầu
Thế nhưng, Thụy Tư lại cất bước đi về phía Bạch Nhược Y, ánh mắt thâm tình ấy khiển Cổ Thần Trạch bỗng chốc nhìn ra tấm lòng của Thụy Tư dành cho cô; đồng thời cũng khiến cô không biết nên làm thế nào, miễn cưỡng nở nụ cười nhàn nhạt mà không khỏi lúng túng.
Báo rồi!
Quản lý tội nghiệp gật đầu, sau đó căm giận mà nói:
Các anh yên tâm, đám người đó dám làm xằng làm bậy trong khách sạn của tôi, tôi nhất định sẽ bắt hết bọn họ, sau đó bảo cảnh sát nhốt sạch cả bọn!
Được, được, được.
Thụy Tư cười, nhìn mấy người Thẩm Đình Thâm:
Được rồi, mọi người còn có việc gấp ở thành phố H
Tôi không giữ mọi người lại nữa, mau quay về đi.
Được.
Cổ Thần Trạch cười, cảm ơn Thụy Tư:
Mọi chuyện ở Mỹ đều giao cho anh, tôi đưa bọn họ về trước đây.
Cố Thần Trạch nói xong thì một tay ôm vai Bạch Nhược Y, tay còn lại ôm vai Thẩm Đình Thâm, trông giống như phụ huynh dẫn theo hai đứa trẻ vậy
Thụy Tư cũng đi tới nhìn thoáng qua, không khỏi mắng một câu:
Lá gan của bọn chúng lớn thật, khô6ng sợ hai người này ngã xuống sao?
Vừa nói, anh ta vừa giúp Cố Thần Trạch kéo Bạch Nhược Y lên, sau đó hai người hợp sức kéo Thẩ5m Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm cao một mét tám, Thụy Tư và Cổ Thần Trạch phải dùng hết sức lực để kéo anh lên, kéo lên rồi giúp hai người tháo dây thừng
Cố Thần Trạch bước tới túm chặt Thẩm Đình Thâm:
Mọi chuyện ở Mỹ cứ giao cho Thụy Tư đi, đám vai u thịt bắp kia thì để anh ta giao cho cảnh sát, chúng ta về thành phố H trước đã.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm Chu Dụ gọi điện cho em, cô ấy cũng có vẻ vô cùng gấp gáp, căng thẳng.
Bạch Nhược Y đi theo sau Cố Thần Trạch, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Thẩm Đình Thâm vẫn khăng khăng muốn nên bọn kia một chút
Đợi đến khi bọn họ ra ngoài thì phát hiện đám vai u thịt bắp đều đã biến mất, chỉ còn một mình quản lý núp ở góc xó cửa phòng
Thấy mấy người Thẩm Đình Thâm đi ra, quản lý mang gương mặt đầy nước mắt nước mũi chạy tới:
Bọn họ nghe thấy các anh tìm được người nên bỏ chạy rồi
Tôi vốn định cản bọn họ, kết quả bị bọn họ xô vào góc cửa, hoàn toàn không thể động đậy!
Thụy Tư bước tới vỗ vai quản lý, tỏ vẻ an ủi đối phương:
Anh báo cảnh sát chưa?
Mới ôm được một lát, ánh mắt sắc bén của Thẩm Đình Thâm đã quét qua, Cố Thần Trạch sợ tới mức rút tay về...
Được rồi, chúng ta đi nhanh đi
Cụ thể là chuyện gì xảy ra, lên máy bay tôi sẽ nói rõ với hai người.
Cố Thần Trạch phẫn nộ thu tay lại, xấu hổ ho khụ khụ mấy tiếng, miễn cưỡng nghiêm mặt
Câu nói này của anh ta, ắt hẳn là muốn giữ liên lạc như bạn bè.
Ừ, nếu như có thời gian rảnh thì sẽ liên lạc.
Bạch Nhược Y cười, nụ cười không còn cứng đờ như trước đó mà trở nên thoải mái hơn.
Song, Thẩm Đình Thâm đứng bên cạnh Cố Thần Trạch lại đầy vẻ không kiên nhẫn
đúng là không tầm thường.
Thụy Tư nhíu mày cười cười, ánh mắt anh ta nhìn Cổ Thần Trạch vô cùng tán thưởng.
Thẩm Đình Thâm vừa đứng dậy vừa nhỏ giọng hỏi Bạch Nhược Y:
Em không sao chứ?
Bạch Nhược Y cũng đứng lên, lắc đầu:
Không sao.
Vừa đứng vững, đôi mắt màu hổ phách của cô lập tức mở to nhìn Cố Thần Trạch và Thụy Tư, nhất khi nhìn sang Cổ Thần Trạch, ánh mắt cô đầy vẻ ngạc nhiên:
Cổ Thần Trạch, sao anh lại tới đây?
Anh không ở đây thì ai tới cứu em?
Cố Thần Trạch quay đầu, bây giờ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, cuối cùng anh ta cũng yên tâm rồi:
Đi thôi, chúng ta mau quay về thành phố H, Chu thị sắp bị hủy trong tay Thẩm Đình Vũ rồi.
Thẩm Đình Thâm vẫn giữ bộ mặt lạnh bằng, cử động cánh tay của mình, dáng vẻ như muốn đánh nhau:
Để tôi dạy dỗ đám súc sinh kia đã.
Nhất là gã vai u thịt bắp đòi làm nhục Bạch Nhược Y, anh phải đánh cho gã ta liệt nửa người mới được
Ấn một hồi, Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm gần như ngồi dậy cùng lúc, chớp mắt mơ hồ
Cổ Thần Trạch quay đầu nhìn thoáng qua Thụy Tư:
Được rồi, hiện giờ họ có thể tự mình đi được.
Người học y..
Thụy Tư không thèm để ý, anh ta cười vô cùng dịu dàng với Bạch Nhược Y:
Sau khi cô về thành phố H, chúng ta vẫn có thể liên lạc chứ?
Bạch Nhược Y chớp mắt, đồng tử trong suốt phản chiếu gương mặt ung dung của Thụy Tư
Nhớ lại buổi tối đầu năm ấy, cũng ngay tại cửa khách sạn này, cô đã nói rất rõ ràng với anh ta rồi
Hơn nữa anh ta vốn chín chắn, cô tưởng rằng anh ta sẽ không còn ý nghĩ gì với mình nữa.
Hình như anh ta muốn nói gì đó với cô, nhưng lại cảm thấy nói cũng không được gì.
Tôi đưa mọi người đến sân bay nhé.
Thụy Tư lấy chìa khóa xe ra, chiếc xe đậu ngoài khách sạn kêu vang vang
Không cần đâu, anh và quản lý đến Cục Cảnh sát một chuyến đi.
Cố Thần Trạch nghiêm túc nói
Thụy Tư chống nạnh
Anh ta vừa mới kéo Thẩm Đình Thâm, quả thực là cố hết sức, bây giờ ngay cả hơi thở cũng dồn dập:
Làm sao đây? Không lẽ chúng ta vác hai người họ ra ngoài?
Vừa dứt lời, anh ta thấy Cố Thần Trạch không nói gì cả, ấn nhân trung của một người.
Nếu không niệm tình lần này Thụy Tư cùng Cổ Thần Trạch đã cứu mình và Bạch Nhược Y, chỉ e anh đã sớm đẩy Thụy Tư ra rồi
Cổ Thần Trạch tỏ vẻ như đang xem kịch vui, quan sát nét mặt lẫn hành động của ba người bọn họ
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.