Chương 464: Chuẩn bị xong rồi?
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1441 chữ
- 2022-02-07 12:40:33
Buổi trưa đã trôi qua được một lúc lâu, ánh sáng cũng dịu hơn.
Ánh sáng chầm chậm tiến vào qua khung cửa sổ, chiếu đến t8rên mặt hai người đang nằm úp sấp cạnh bàn
Bạch Nhược Y thật sự không muốn cử động dù chỉ một chút, vốn dĩ chỉ định ăn 3một chén cơm thối, sau đó Nhan Như Ngọc lại nếm thử đồ ăn.
Quá phiền phức, cậu không thích
Ừm, anh yên tâm.
Thẩm Đình Vũ đã tính trước, dù sao hiện tại cũng còn thư ủy quyền của Thẩm Thanh Du, Hội đồng quản trị của công ty cũng đã đồng ý lần hợp tác này.
Chỉ có một mình Thẩm Đình Thâm chậm chạp không đồng ý, vậy cũng không có tác dụng gì
Tôi nhất định phải ăn hết!
Trong miệng Nhan Như Ngọc vẫn còn đang nhai thức ăn, tiếng nói mơ hồ không rõ ràng:
Nhất định phải ăn xong!
Bạch Nhược Y thấy cậu cố chấp như vậy, sau đó không nói thêm gì mà bới cho mình thêm một chén cơm:
Vậy để tôi ăn hết thức ăn, như vậy cậu sẽ chấp nhận đúng không.
Đến cuối cùng, chính là đến giờ phút hiện tại, cả hai người đều ôm bụng nằm úp sấp trên bàn
Mắt to trừng mắt nhỏ, từ trên mặt đối phương đọc được ba chữ
Cũng không chênh lệch lắm, vì vậy tôi nghĩ chúng ta nên gặp mặt một lần để bàn về chuyện hợp tác, dù sao chuyện quan trọng như vậy, chúng ta chỉ thảo luận qua video call, cũng không thuận tiện lắm đúng không?
Thẩm Đình Vũ đang ngồi trong phòng làm việc, sau lưng cậu ta là ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ
Ánh sáng kia vừa vặn chiếu vào camera điện thoại, chiếu sáng căn phòng của Nhan Như Ngọc
Tất nhiên, nhưng anh phải bảo đảm rằng đã chuẩn bị ổn thỏa tiền bạc xong hết, lần hợp tác tiếp theo, công ty các người sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì nữa.
Nhan Như Ngọc nói ra hai điều kiện quan trọng như vậy, vì cậu thật sự không thích xảy ra hai việc đó sau khi đã hợp tác.
Cả người lập tức thay đổi biến thành dáng vẻ khác, cậu dùng một tay cởi cà vạt ra ném lên ghế sofa, sau đó bước về phía phòng đọc sách.
Trên bức tường phía Bắc trong phòng đọc sách có một màn hình rất lớn.
Phía Đông gian phòng có một cái cửa sổ, nhưng đã bị bức màn che khuất, ánh sáng không thể chiếu vào dù chỉ một chút.
Anh nói bậy gì thế?
Sắc mặt Thẩm Đình Vũ lại ngày càng kém, tuy cậu ta biết rõ Nhan Như Ngọc tính tình kỳ quái, nhưng nghe đối phương nói như vậy vẫn khiến trong lòng cậu ta phát lạnh:
Có thể đừng đùa kiểu như vậy không hả! Với lại Thẩm thị chúng tôi cũng không phải đem hết sức lực cùng tài lực đều đổ lên lần hợp tác này, nên dù hợp tác giữa chúng ta thất bại đi nữa, gia nghiệp Thẩm thị chúng tôi lớn như vậy, sụp đổ là chuyện không thể nào!
Gia nghiệp lớn..
haha.
Nhan Như Ngọc nhếch miệng thành đường cong quỷ dị, sau đó không nói lời nào nữa mà tắt video đi
cậu đi đi, mấy cái này cứ giao cho tôi, tôi nghỉ ngơi một lát rồi rửa.
Bạch Nhược Y gác cằm trên bàn, trùng đôi mắt màu hổ phách với Nhan Như Ngọc:
Vậy tôi không tiễn cậu nữa, cậu tự về nhé, dù sao nhà cậu cũng gần đây.
Được.
Nhan Như Ngọc dùng một tay đỡ sau lưng, hình như bụng quá nặng nên cậu chỉ có thể dùng tay đỡ để đi ra ngoài.
Tư thế ấy khiến Bạch Nhược Y cảm thấy thật buồn cười, nhưng cô lại không dám cười, sợ mình cười rộ lên thì sẽ đau bụng
Nhan Như Ngọc thay xong giày bèn đi thẳng về nhà
Trong nháy mắt khi mở cửa ra, sắc mặt cậu lập tức trầm xuống
Đuôi lông mày quyến rũ kia cũng bị thay thế bằng sự lạnh lùng, khóe miệng cũng bắt đầu nhếch lên đầy nghiêm nghị.
Tối no quá!
Cảm ơn sự tiếp đãi của chị nhé, sau này tôi sẽ mời chị ăn cơm đền bù tổn thất, bây giờ tôi về trước đây.
Nhan Như Ngọc thở ra một hơi, cậu chậm rãi từ bàn đứng lên, nhìn thoáng qua những cái đĩa cái bát trống rỗng trên bàn và hỏi:
Chị có cần tôi giúp rửa bát không?
Không cần đâu..
Thế nhưng gương mặt cậu lại lộ ra vẻ trầm tĩnh cùng khí chất mạnh mẽ, khiến Thẩm Đình Vũ luôn không thể phát hiện ra được rốt cuộc cậu đã bao nhiêu tuổi rồi
Cũng không biết cậu vốn đã là người hơn 30 tuổi, chỉ có điều dáng vẻ bên ngoài trông nhỏ nhắn, nên hành động cũng trông như người còn nhỏ tuổi.
Hoặc cũng có thể vốn dĩ cậu nhỏ tuổi, chỉ có điều hành vi và suy nghĩ quá trưởng thành mà thôi
Tập đoàn Thẩm thị đã không còn là thiên hạ của riêng Thẩm Đình Thâm nữa, mà Thẩm Đình Vũ rất nhanh sẽ có một chỗ đứng vững chắc rồi.
Mặt khác.
Thẩm Đình Vũ nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng và cẩn thận:
Anh cũng phải chắc chắn chuyện anh đồng ý với tôi, chính là lần hợp tác này sẽ không xảy ra bất cứ sai sót gì, anh xác định sau khi hạng mục này của Thẩm thị chúng tôi liên kết với Internet, chỉ có đi lên mà không xuất hiện lỗ vốn chứ?
Khóe miệng Nhan Như Ngọc lộ ra ý cười mỉa mai, cậu nhíu mày nhìn camera làm mặt quỷ:
Sao vậy? Anh sợ hợp tác với tôi sẽ khiến Thẩm thị của các người phá sản sao?
Trong phòng không còn gì khác, chỉ có thêm một cái ghế đối diện với phía màn hình lớn trên bức tường ở phía Bắc
Trên màn hình chính là gương mặt thiếu kiên nhẫn của Thẩm Đình Vũ, có điều sau khi cậu ta nhìn thấy Nhan Như Ngọc đi vào thì lập tức thay đổi:
Anh Nhan, anh về rồi sao?
Ừm, sao vậy? Anh nói công ty các anh sẽ chuẩn bị cho tôi một số tiền lớn, giờ đã chuẩn bị xong chưa?
Nhan Như Ngọc ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo như một đứa trẻ
Thẩm Đình Vũ ở đầu kia ngơ ngẩn, thấy trên màn hình máy tính hiển thị cuộc gọi chấm dứt mới tức giận đập bàn một cái:
M nó chứ, làm cái trò gì vậy! Ngay cả thời gian gặp mặt lần sau cũng chưa quyết định mà đã tắt máy rồi! Đúng là đổ thần kinh.
Nếu không phải do công ty Nhan Như Ngọc lớn như vậy, Thẩm Đình Vũ nhất định sẽ nghĩ rằng Nhan Như Ngọc đang đùa giỡn với mình, và chắc chắn sẽ không hợp tác với loại người như cậu.
Hơn nữa mỗi lần muốn liên lạc với Nhan Như Ngọc đều rất khó khăn, cậu ta ngàn dặm xa xôi đi đến Tổng công ty chỗ Nhan Như Ngọc, vậy mà bọn họ lại nói Nhan Như Ngọc đã sớm chuyển đến sống ở thành phố H.
Nếm thử xong liền khen cô nấu ăn thật ngon, nên kích động bả9o nhất định phải ăn hết tất cả món ăn trên bàn mới thôi
Đến cuối cùng Nhan Như Ngọc ăn không nổi nữa, nhưng nhìn thấy t6rên đĩa còn dư thức ăn, lại liên tục nói thầm:
Không được, tôi nhất định phải ăn hết mấy món này, nhất định!
Bạch Nhược Y thấ5y động tác nuốt xuống của cậu trông khó khăn như vậy, nên cười bảo cậu không cần ăn nữa:
Được rồi, tôi biết cậu thích ăn đồ tôi nấu, còn dư một ít đừng ăn nữa, ăn no là được rồi.
Không được! Mới ăn có 3 món thôi mà, hôm nay nếu không ăn hết đồ ăn này..
Tôi sẽ không đi..
Nhưng muốn liên lạc với Nhan Như Ngọc qua điện thoại thì cậu lại hay đổi số, hôm nay gọi được, ngày mai có thể gọi không được nữa
Nhưng Thẩm Đình Vũ đã tìm Nhan Như Ngọc ở thành phố H lâu như vậy rồi, đều không phát hiện ra tung tích của cậu, mời thám tử tư tìm cũng không có cách nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.