• 1,760

Chương 589: Biến mất



Anh không sao, chỉ là bây giờ trong lòng hơi khó chịu, chắc là ngủ một giấc thì đỡ.
Thẩm Đình Thâm đã ngồi ở trên giường, một tay cởi cà vạt 8trên người ra, ném bừa qua một bên.


Vậy anh mau ngủ đi.

Nói chuyện điện thoại với em xong rồi ngủ, bây giờ em đang ở đâu? Đến nhà r3ồi sao?
Thẩm Đình Thâm gần như đã cởi quần áo rồi, chui vào trong chăn.
Lúc đầu Bạch Nhược Y còn tưởng rằng bọn họ là người tới bệnh viện, né người qua không muốn cản đường.
Nhưng bọn họ đi tới, trong đó có một người đi đến sau lưng Bạch Nhược Y, không nói hai lời, bất ngờ đánh ngất Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y cảm thấy trong nháy mắt có một cơn đau từ ớt truyền đến, đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã mất đi ý thức.
Một hồi rối loạn đi qua, Bạch Nhược Y tỉnh lại xoa gáy, cảm giác đau đớn dần kéo đến
Nói xong, Bạch Nhược Y xoa cái ót, trực tiếp lướt qua người Đào Thành, muốn đi ra ngoài
Đào Thành không nhanh không chậm đưa tay bắt lấy cánh tay Bạch Nhược Y, trong lòng âm thầm kinh ngạc
Cô không muốn khiến cho6 Thẩm Đình Thâm quá lo lắng, lách mình đi vài bước vào bên trong, không muốn để cho Thẩm Đình Thâm nghe thấy tiếng trời mưa,
Đang trên đường,5 sắp đến nhà rồi.

Ừ, vậy em về đến nhà thì nghỉ ngơi sớm một chút.
Giọng nói của Thẩm Đình Thâm lành lạnh thật hoà hợp với đêm mưa này

Được.
Bạch Nhược Y tắt điện thoại, vừa ngẩng đầu liền thấy có vài người đàn ông mặc vest đen, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía mình

Cái gì?
Bạch Nhược Y liên tục chớp mắt, cảm giác giống như đang nghe chuyện xưa.
Một đám người đột nhiên xuất hiện đánh cô ngất, sau đó đưa cô tới quán cà phê, nói với cô ba ruột của cô là ai, hơn nữa còn muốn dẫn cô về.
Trông dáng người Bạch Nhược Y không tệ, cánh tay lại mảnh khảnh như vậy, tựa như chỉ cần Đào Thành dùng sức thêm chút nữa sẽ vặn đau cô.

Anh làm gì thế!
Bạch Nhược Y cau mày quát khẽ một tiếng, lạnh lùng rút tay về,
Anh có biết tối hôm qua các anh đánh tôi ngất xỉu đưa tới nơi này, tôi có thể báo cảnh sát hay không! Cho nên tôi khuyên anh nên cút xa chút, đừng đụng vào tôi!

Cô chỉ nghĩ sau này buổi tối dù sao cũng không nên ở bên ngoài một mình

Đồ bệnh hoạn.
Bạch Nhược Y bật ra hai chữ rồi kéo cửa ra, xoay người rời khỏi.
Đào Thành lập tức giơ hai tay lên, bảo đảm mình sẽ không lộn xộn,
Cổ Bạch, tôi chỉ là nhận sự ủy thác của người khác, chúng ta không quen biết, đối với cô, tôi không có gì ác ý
Tôi tìm cô tới cũng là vì nói cho cô tình hình mà thôi, hơn nữa hình như cô chưa rõ mục đích chuyến đi này của chúng tôi.


Trực tiếp đưa tôi trở về?
Từ tác phong của bọn họ, Bạch Nhược Y đã nhìn ra bọn họ rất thô bạo,
Ý của anh là ngày kia mặc kệ ý kiến của tôi thế nào, các anh vẫn sẽ đưa tôi trở về sao?

Đúng vậy.
Nụ cười giả dối trên mặt Đào Thành thật sự làm cho người ta rất muốn trực tiếp xé nát

Thật là buồn cười.
Bạch Nhược Y liếc mắt xem thường, từ trên ghế đứng lên,
Tôi mặc kệ anh nói thật hay giả, Bạch Nhược Y tôi chỉ có một người ba, đó chính là Bạch Kiến, nhà của tôi ở thành phố H, tôi có thể trở về đâu chứ?

Hơn nữa Bạch Nhược Y phát hiện căn phòng này là một quán cà phê bình thường ở thành phố H, trước kia Bạch Nhược Y cũng đã tới vài lần, cho nên người trước mắt này cũng không thể hoàn toàn coi là bắt cóc
Ít nhất sẽ không lộ liễu đưa mình đến quán cà phê như vậy, vậy người này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Bạch Nhược Y suy nghĩ một hồi cũng không có ấn tượng đối với người này.
Cô ngồi thẳng người, nhìn quanh bốn phía một lượt, tế bào toàn thân đều đang đề phòng người đàn ông trước mắt này,
Anh là ai? Bắt tôi tới đây làm gì?
Hiện nay, Bạch Nhược Y không có kẻ thù nào ở thành phố H, cô thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể bắt cóc mình.
Rốt cuộc đang làm gì thế? Nhưng bây giờ Bạch Nhược Y cũng chưa ý thức được, những gì Đào Thành nói đều là sự thật
Cô chỉ cho là anh ta đang mạnh miệng mà thôi, trong lòng lặng lẽ xếp anh ta vào loại bệnh tâm thần.
Bạch Nhược Y nghiệm mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đào Thành, đến tận bây giờ, Bạch Nhược Y cũng chưa biết chuyện gì xảy ra

Chúng tôi tới đây không phải là để nói với cô chuyện cô có một người ba muốn gọi cô trở về.
Đào Thành sửa lại cà vạt của mình, sắc mặt dần nghiêm nghị,
Mà là vì nói cho cô, hai ngày sau dù cô có muốn trở về hay không, chúng tôi cũng sẽ cưỡng chế đưa cô về.

Đào Thành cười, ngồi đối diện Bạch Nhược Y, hai tay đặt trên đầu gối, dùng một tư thế rất thoải mái để trao đổi với cô,
Giải thích đơn giản một chút nguyên nhân tôi tìm cô tới, tôi là trinh thám do ngài Đẳng Y mời
Còn cô Bạch chính là con gái của ngài Đẳng Y, ngài Đẳng Y bảo tôi đến Trung Quốc đón cô về.


Cưỡng chế?
Bạch Nhược Y cười ha hả,
Anh đang nói cái gì vậy? Anh cho rằng bây giờ là Đại Thanh sao? Muốn cưỡng chế dẫn tôi đi là dẫn tôi đi? Anh cho rằng cảnh sát và chính phủ để làm gì?
Đào Thành cũng cười, nụ cười chân thật hơn vài phần nụ cười tượng trưng trước đó, nhưng cũng làm cho người ta nhìn rất không thoải mái,
Tôi đã đánh cô bất tỉnh, lại không trực tiếp dẫn cô đi, còn muốn thả cô, cho cô hai ngày
Nói trắng ra, chúng tôi không sợ cảnh sát hay chính phủ.

Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trên đó đen như mực9, cũng không nhìn thấy hạt mưa
Chỉ có ở nơi có ánh sáng mới có thể thấy mưa phùn rơi xuống như lông vũ
Đúng là lúc anh ta nói cái logic này ra, Bạch Nhược Y hơi ngẩn người
Bọn họ đây là..
Lông mày nhỏ nhắn của cô nhắn chặt lại, lông mi run rẩy chậm rãi mở ra, ánh vào đôi mắt như hổ phách của cô chỉ có một người đàn ông mặc vest lịch sự đeo mắt kính.

Cô Bạch, xin chào.
Trên mặt Đào Thành mang theo nụ cười, chỉ là nụ cười đó quá mức miễn cưỡng, vừa nhìn đã thấy không có chút độ ấm nào
Trở về Trở về đâu chứ?

Tôi biết đột nhiên nói những chuyện này, cô nhất định không thể chấp nhận, nhưng tôi chỉ là muốn nói với cô rằng cô nên nói với bạn bè hoặc là người thân của mình một tiếng, tôi cho cô một chút thời gian chuẩn bị, ngày kia chúng tôi sẽ trực tiếp dẫn cô về.
Nụ cười trên mặt Đào Thành vẫn thân thiện như cũ
Ánh mắt Đào Thành nhìn theo bóng dáng rời khỏi của cô, sau cùng vẫn nói một câu,
Chỉ có hai ngày, hi vọng cô có thể xử lý tốt tất cả các mối quan hệ ở đây của cô.



Cách xa tôi một chút!
Bạch Nhược Y cũng không hề quay đầu, bước nhanh rời khỏi quán cà phê.

Đào Thành lại ngồi trở lại ghế, liếc mắt nhìn cà phê trên bàn, có lẽ đã lạnh rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.