Chương 632: Không có tin tức
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1316 chữ
- 2022-02-08 04:26:04
Bình tĩnh!
Lộ Trạch đột nhiên đứng bật dậy, cô ta dùng sức gạt tay Diệp Thâm ra, trừng mắt nhìn cậu ta:
Tôi làm sao có thể bình 8tĩnh đây! Không phải do mắt người khác có vấn đề, mà là mắt Thẩm Đình Thâm có vấn đề: Người kiêu ngạo như anh ấy, sao có thể chấp 3nhận chuyện mình không thấy đường chứ?
Cô à...
Bác sĩ cũng nói theo Diệp Thâm, muốn an ủi Lộ Trạch nhưng lại bị hành động khóc 9lớn của cô ta ngăn chặn hết lời muốn nói
Lộ Trạch sụp đổ, hốc mắt nóng hổi, từng giọt nước mắt không kiềm được mà rơi xuốn6g
Bác sĩ cầm kết quả khám bệnh và đơn thuốc từ tay Diệp Thâm, vẫy tay ý bảo mình đi trước, để Diệp Thâm ở lại an ủi Lộ Trạ5ch
Bàn tay có vết chai nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt trên mặt Thẩm phu nhân.
Con không sao.
Giọng nói anh lại khôi phục sự bình tĩnh, ngoài ra kèm theo một chút cô độc
Trong phòng còn có những người khác, Lộ Trạch, Thẩm Thanh Du, bọn họ đều đang đứng cạnh giường Thẩm Đình Thâm, trên mặt hiện rõ vẻ khổ sở
Cũng chính vì chuyện này, mấy ngày nay Thẩm phu nhân luôn tự trách mình, nếu như lúc trước khi thấy tinh thần Thẩm Đình Thâm bất ổn, bà nên dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra mới đúng.
Hoặc là không nên để mình anh chịu quá nhiều áp lực như vậy.
Nghe tiếng Thẩm phu nhân, Thẩm Đình Thâm đang không thấy gì, liền giơ một tay lên huơ qua huơ lại trước mặt mình.
Đêm dài đằng đẵng, đêm nay người trong bệnh viện đều cảm thấy buồn bã, khó chịu
Trên người Thẩm Đình Thâm có vài cây kim tiêm thuốc tê, lúc mổ anh cũng không có tri giác, nhưng trong đầu vẫn mong mình tỉnh dậy là có thể nhìn thấy Bạch Nhược Y đang đứng cạnh giường
Chút suy nghĩ ấy đánh thức Thẩm Đình Thâm đang hôn mê, ngón tay anh khẽ giật, chạm vào chăn trên giường
Thấy con như vậy, mẹ thật sự rất đau lòng.
Bàn tay Thẩm Đình Thâm cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp của Thẩm phu nhân, yết hầu nam tính của anh khẽ giật, phát ra tiếng nói khàn khàn không có sức lực:
Nếu chỉ tạm thời không thấy gì, mẹ sẽ không khóc nhiều đến vậy.
Anh là người thông minh.
Từ sau khi nghe được tin Bạch Nhược Y mất tích rồi lại đến tin Thẩm Đình Thâm bị mù, hai người họ đều mặc kệ ngày đêm mà tìm kiếm Bạch Nhược Y
Thế nhưng họ vẫn không có tin tức gì, giống như Bạch Nhược Y chưa từng sống ở thành phố H này vậy, tất cả các đơn vị cơ quan đều không có ghi chép gì về cô
Giống như Bạch Nhược Y là một người mà bọn họ tưởng tượng ra, trừ mấy người họ biết rõ sự tồn tại của cô thì những người khác căn bản không biết đến sự tồn tại ấy
Đầu ngón tay khẽ cử động, sau đó anh thử mở mắt ra, xung quanh đều là một màn đen.
Là mơ sao? Anh kinh ngạc
Mãi đến khi bên tai truyền tới tiếng Thẩm phu nhân:
Đình Thâm, con..
Quả nhiên anh không nhìn thấy được, giống như bị lạc vào một con đường hầm vô tận, xung quanh ngoại trừ màn đêm thì không còn gì khác.
Bóng tối vô tận, khiến không khí như trở nên ô nhiễm hơn, mỗi lần anh hít vào đều khiến cổ họng trở nên đau dữ dội.
Nhìn thấy hành động của Thẩm Đình Thâm, Thẩm phu nhân lập tức rơi nước mắt, bà nắm lấy cánh tay còn lại của anh, để tay anh lên mặt mình:
Đình Thâm, chỉ là tạm thời thôi, qua một thời gian mắt con sẽ khỏi thôi, con đừng như vậy
Thẩm phu nhân nhếch khóe môi, nước mắt càng lúc càng rơi nhiều hơi, giọng nói run rẩy:
Đình..
Thâm, là ba mẹ có lỗi với con, tới giờ đều tạo cho con quá nhiều áp lực.
Thẩm Đình Thâm cũng không có biểu hiện gì là tuyệt vọng hay khó tiếp nhận cả, anh rút tay từ tay Thẩm phu nhân về, sau đó thử chạm vào mặt bà.
Sau khi an ủi Thẩm phu nhân xong, Thẩm Đình Thâm vịn giường ngồi dậy, anh không nhìn thấy người trong phòng nên chỉ có thể đoán:
Cố Thần Trạch, mọi người đều đã tới rồi sao?
Ừm, bọn tôi đều ở đây.
Cố Thần Trạch đi tới nắm tay Thẩm Đình Thâm, Trần Duệ ngồi cạnh bên giường anh
Có tin tức gì của Nhược Y chưa?
Thẩm Đình Thâm dùng sức nắm lại tay Cố Thần Trạch và hỏi:
Cô ấy không sao chứ?
Cố Thần Trạch:
...
Anh ta và Trần Duệ nhìn nhau, hai người đều lắc đầu
con đã tỉnh rồi sao?
Không phải mơ
Nhưng tại sao anh lại không nhìn thấy? Thẩm Đình Thâm đã ngủ mấy ngày mấy đêm, thời gian dài không ăn uống gì khiến khóe môi trắng bệch của anh khô khốc:
Là mẹ đúng không?
Đình Thâm...
Giọng Thẩm phu nhân đầy vẻ khổ sở và nhẫn nại, bà vươn tay nắm chặt tay Thẩm Đình Thâm:
Bác sĩ nói mắt con chỉ là tạm thời không nhìn thấy, qua một thời gian sẽ khôi phục thôi.
Bác sĩ không nói như vậy, nhưng Thẩm phu nhân không muốn nói với Thẩm Đình Thâm rằng khả năng hồi phục của mắt anh rất thấp
Thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, ngay cả Thẩm phu nhân còn khó chấp nhận, đừng nói gì đến Thẩm Đình Thâm trước kia đã từng bộc phát một lần trong nhà
Không có tin tức gì.
Chỉ riêng Trần Duệ là còn can đảm để nói lời thật lòng với Thẩm Đình Thâm:
Chúng tôi đã cử tất cả những ai đủ khả năng để đi tìm Bạch Nhược Y, nhưng chẳng có tin tức nào về cô ấy cả.
Bọn họ làm sao có thể ngờ tới Bạch Nhược Y vốn đang ở nhà, bị người ta bắt đi ngay trong gara chung cư nhà mình
Thẩm Đình Thâm buông lỏng cánh tay Cố Thần Trạch, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, anh bình tĩnh nói:
Mọi người đều ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút
Nếu có tin tức gì về cô ấy, mọi người hãy đến nói với tôi.
Cậu không thể ngủ nữa.
Cố Thần Trạch lật chăn của anh ra, kiên quyết nói:
Bây giờ cậu cần đi lại, cậu đã ngủ mấy ngày rồi.
Các người ra ngoài đi.
Thẩm Đình Thâm không muốn để ý tới bọn họ, chỉ muốn một mình yên tĩnh
Thẩm Đình Thâm!
Dù gì Cố Thần Trạch cũng coi như là bác sĩ, anh ta biết rõ sau khi tiêm thuốc mê, lần đầu tỉnh lại bệnh nhân đều nên đi hóng gió để cảm giác hôn mê trong đầu tan biến:
Nghe tôi, ra ngoài đi dạo đi thôi.
Thẩm Đình Thâm không để ý đến anh ta mà nghiêng người xoay lưng lại ngủ
Cố Thần Trạch là người thẳng tính, anh ta vẫn cố chấp kéo Thẩm Đình Thâm dậy:
Thẩm...
Trần Duệ lôi tay Cố Thần Trạch đi, lắc đầu với anh ta:
Được rồi, hãy để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta ra ngoài trước đã.
Nói xong, cậu ta giơ tay vỗ nhẹ sau vai Thẩm Đình Thâm:
Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ mang ít cháo loãng cho cậu.
Thẩm Đình Thâm đưa lưng về phía bọn họ, vẫn không lên tiếng
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.