Chương 747: Người của tôi
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1213 chữ
- 2022-02-08 04:29:07
Ánh đèn trong phòng trở nên hỗn loạn mờ ảo, dù Bạch Nhược Y có cố trừng mắt lên vẫn không thể nhìn thấy rõ gương mặt của gã đang đỡ mình.
Với 8ý thức còn sót lại, cô chỉ có thể cảm giác được cái tay đang sờ mó lên người mình của gã kia càng lúc càng quá đáng.
Cảm giác buồn nôn khiến 3dạ dày của Bạch Nhược Y co thắt mãnh liệt, bên trong dạ dày lúc này giống như đang nổi bão biển vậy.
Thấy Bạch Nhược Y sắp bị văng đi, một cánh tay dài bỗng vươn đến, kéo người đẹp vào trong ngực.
Ngược lại, cái gã đàn ông thô bỉ kia bị tiếp xúc thân mật với mặt đất, đặc biệt là cái cằm bị đập khá mạnh, làm răng cắn vào lưỡi, mùi máu tươi lập tức tràn ra.
Gã đàn ông kia bị đau thì nhíu mày, vừa la hét
Ôi ôi
liên hồi, vừa ngồi dưới đất nghiêng đầu nhìn lại xem người vừa đá mình là ai.
Thể là gã nửa ôm nửa kéo Bạch Nhược Y đi lên phía trước.
Bạch Nhược Y cảm giác đau đớn muốn chết, đầu trở nên nặng nề.
Ngay cả việc hé mắt ra để nhìn Thẩm Đình Thâm cũng rất khó khăn, chứ đừng nói gì đến chuyện là có sức lực giãy ra khỏi gã đàn ông bỉ ổi này.
Thẩm Đình Thâm ngồi yên ở ghế sofa, không thay đổi sắc mặt nhìn gã kia ôm Bạch Nhược Y đi, mắt anh vẫn khóa chặt bóng dáng lờ mờ của hai người họ.
Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ nhìn thấy ly rượu trong tay anh đã uống hết, bèn lên tiếng nhắc nhở một câu,
Thưa anh, anh còn cần rượu không ạ?
Lúc này Thẩm Đình Thâm mới tỉnh táo lại, anh đứng phắt dậy, dọa người nhân viên phục vụ phải lùi lại mấy bước,
Thưa anh...
Anh...
Không được, sao gã này có thể đụng vào n9gười cổ được.
ở thời điểm này, Bạch Nhược Y thật sự không quan tâm được mình đã sớm không còn quan hệ gì với Thẩm Đình Thâm, cho dù anh không6 còn thích cô nữa, nhưng hiện tại, Bạch Nhược Y cũng không có cách nào khác.
Cô né tránh, gã kia được thể càng nhích lại gần cô hơn, muốn nân5g cô lên.
Cứu tôi.
Bạch Nhược Y cảm giác cơ thể mềm nhũn không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa rồi, cô không thể nhấc nổi người bèn quay sang cầu cứu Thẩm Đình Thâm, nhưng nghe cứ như đang thì thào nói mới Gã đàn ông đang đỡ Bạch Nhược Y nghe cô nói vậy thì mặt biến sắc, gã khẩn trương quay đầu nhìn lướt qua Thẩm Đình Thâm ngồi cạnh đấy.
Gã thấy Thẩm Đình Thâm vẫn giữ vẻ mặt không dính khỏi lửa trần gian, ngón trỏ cùng ngón giữa bám vào chiếc ly để cao, nhẹ nhàng lắc chiếc ly, trong đôi mắt u ám chẳng có tí ti gợn sóng nào.
Lúc này gã đàn ông kia mới yên lòng, xem ra ngài Thẩm cao ngạo này sẽ không nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình.
Gã kia nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân nên định quay đầu lại xem là ai.
Một cú đá nặng như búa tạ đập vào lưng gã.
Gã bị đau nên kêu lên một tiếng thảm thiết,
Ối!
, Bạch Nhược Y đang được gã bế cũng ngã bổ nhào về phía trước.
Gã đàn ông đang kéo Bạch Nhược Y phát hiện cô đã bất tỉnh, bèn bề ngang cố lên luôn.
Gã còn mừng rỡ nghĩ, ngất đi là tốt, để lát nữa muốn làm gì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Mà người đàn ông ngồi trên ghế sofa phía sau chậm rãi nâng mắt lên, khóa chặt vào bóng dáng của hai người bọn họ, mặc dù hiện tại Thẩm Đình Thâm vẫn chưa thể thấy quá rõ, nhưng anh biết, gã đàn ông kia đang bề ngang Bạch Nhược Y.
sao thế?
Đôi chân thon dài đứng lên, anh tiện tay quẳng chiếc ly không lên ghế sofa.
Anh vừa cởi chiếc khuy ở tay áo, vừa nới lỏng cà vạt của mình ra.
Sau đó Thẩm Đình Thâm bước nhanh đuổi theo gã đàn ông bỉ ổi kia.
Thẩm Đình Thâm cố gắng kìm nén, không muốn để tâm đến chuyện của Bạch Nhược Y, cho dù vừa nãy anh đã nhìn thấy gã đàn ông kia sờ mó Bạch Nhược Y, cho dù anh biết rõ sau đó gã sẽ làm gì với cô.
Dù sao Bạch Nhược Y cũng đã có chồng, người cần bảo vệ cô là một người hoàn toàn khác, cho nên sau đấy mặc kệ cô có xảy ra chuyện gì, cũng chẳng có quan hệ gì với Thẩm Đình Thâm anh cả, đúng không?
Anh cao ngạo, anh máu lạnh mà.
Dần dần, trong tầm mắt mơ hồ, cô chỉ thấy Thẩm Đình Thâm lạnh lùng ngồi ở trên ghế sofa, làm như không nhìn thấy hoàn cảnh nguy hiểm mà cô đang gặp phải.
Cuối cùng trước mắt trở nên tối đen, trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất là, mặc cho cái gã này mang cô đi đâu, cuối cùng làm gì với cô, thì cô chỉ hi vọng đừng có mang bệnh truyền nhiễm gì là tốt lắm rồi.
Ôm ý nghĩ này, Bạch Nhược Y không còn có bất kỳ hành động giãy giụa nào, cô để mặc cho bóng tối nuốt chửng mình mà ngất đi.
Gã vừa nghiêng đầu thì thấy Thẩm Đình Thâm mặc bộ âu phục màu đen, khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt đen sắc như dao, mang theo hơi lạnh khiến người ta sợ hãi, dọa gã đàn ông kia sợ đến mức không dám tiếp tục kêu nữa.
Gã rụt hai chân về phía sau, hoảng sợ nói,
Anh Thẩm...
anh biết cô gái này sao?
Trước đó rõ ràng gã cảm thấy Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y không giống như quen biết nhau, cho nên mới cả gan muốn cháy nhà hội của, mà lúc trước Thẩm Đình Thâm cũng không hề có phản ứng gì mà! Giờ là chuyện gì xảy ra vậy? An hùng cứu mỹ nhân à?
Cô ấy là người của tôi.
Giọng Thẩm Đình Thâm lạnh giá, nếu không phải bây giờ không nhìn thấy rõ gương mặt của gã đàn ông này, thì Thẩm Đình Thâm đã trực tiếp đạp thẳng cho gã này mấy cước rồi.
Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!
Gã kia vật vã bò dậy rồi chạy mất, gây sự với ai cũng không thể dây vào ông lớn này được! Thẩm Đình Thâm đứng tại chỗ, hàng lông mày đen nhánh sắc nét cau chặt lại, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạch Nhược Y, cảm thấy chỗ đụng phải cánh tay cô nóng bỏng người.
Tôi còn tưởng năm năm nay tửu lượng của em đột nhiên tăng mạnh, biết uống rượu rồi chứ.
Thẩm Đình Thâm lạnh lùng nói dù biết hiện tại Bạch Nhược Y không thể nào nghe thấy được gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.