• 1,759

Chương 91: Cần gì... ?



Anh nói bậy, nếu anh ta thật sự không muốn hợp tác với chúng ta, vậy lúc trước từ chối là được rồi, cần gì phải làm phiền phức như vậy?
Bạch Nhược Y trực tiếp mở miệng phản bác hắn, cô vốn dĩ không hề tin lời hắn.

Nhưng tên quản lý lại mở nhật ký cuộc gọi đến trên điện thoại rồi để nó lên bàn:
Hai người nhìn đi, số này có phải là số của Thẩm Đình Thâm không?
Bạch Nhược Y và Cố Thần Trạch vội vã đi tới nhìn qua. Sau khi xem xong, hai người đều nhìn nhau bằng ánh mắt không thể ngờ được. Bọn họ rõ ràng nhìn thấy trong mắt đối phương viết rõ chữ:
Đây thật sự là số của Thẩm Đình Thâm.
Bàn tay đang túm chặt trên vai người quản lý của Bạch Nhược Y dần trở nên vô lực, buông lỏng xuống dưới. Hèn chi vừa xảy ra chuyện, cô liền đi đến tập đoàn Thẩm thị tìm Thẩm Đình Thâm nhưng lại không nhìn thấy anh ta đâu. Anh cố ý tránh cô sao? Anh làm vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ? Trêu đùa cô rất thú vị sao?

Tên quản lý kia thấy hai người Cố Thần Trạch và Bạch Nhược Y đã tin tưởng, lúc này mới dám giải thích tiếp:
Thật ra tôi cũng không muốn nghe theo anh ta đâu, nhưng hai người cũng biết Thẩm Đình Thâm là loại người gì rồi. Anh ta nói nếu tôi không nghe lời, thì anh ta sẽ tìm người uy hiếp người nhà tôi... Tôi thật sự không còn cách nào, nên các người nhất định đừng nói với anh ta là tôi nói chuyện này với các người. Nếu không người nhà của tôi đều gặp nguy hiểm, vậy tôi sống trên đời cũng không còn ý nghĩa gì rồi...


Hắn càng nói càng kích động, cuối cùng trong mắt còn nổi lên một tầng hơi nước.
Đủ rồi! Cút ra ngoài!
Bạch Nhược Y hướng về tên quản lý gầm lên một tiếng, hai mắt tức đến đỏ bừng.

Tên quản lý vội vã chạy ra ngoài, không dám quay đầu lại dù chỉ một lần. Cố Thần Trạch tiến lên trước vỗ vai Bạch Nhược Y, nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ của cô, anh ta thấy vô cùng đau lòng.
Đừng như vậy, nói không chừng có hiểu lầm gì đó.
Cố Thần Trạch nhẹ nói, nhưng giọng nói của anh không có chút sức thuyết phục nào. Bạch Nhược Y hất tay Cố Thần Trạch ra, mắt đỏ hồng nhìn Cố Thần Trạch:
Có cái gì hiểu lầm chứ, anh có biết hay không, em vừa đi tìm anh ta, nhưng anh ta lại không ở công ty. Nếu không phải anh ta biết việc này, biết em nhất định sẽ đi tìm anh ta, thì sao anh ta có thể cố ý tránh mặt em chứ?


Từ trước đến nay Cố Thần Trạch chưa từng thấy bộ dạng này của Bạch Nhược Y, trong trí nhớ của anh ta, Bạch Nhược Y luôn là người lý trí, bình tĩnh khi giải quyết công việc. Vậy nên anh thật sự không biết nên làm gì cho tốt, chỉ có thể giơ tay vỗ nhẹ sau lưng Bạch Nhược Y, hi vọng cô có thể bình tĩnh trở lại. Đúng lúc hai người đều đang im lặng, Thẩm Đình Thâm lại đột nhiên xông vào.

Hai người cùng nhau nhìn lại hướng cửa, liền thấy Thẩm Đình Thâm mang vẻ mặt lạnh lùng tiến đến. Vốn dĩ Thẩm Đình Thâm đã ra ngoài đi chơi với Chu Kỳ, nhưng chưa đi được bao lâu thì nhận được điện thoại của Lý Lâm gọi đến.

Anh ta nói rằng Bạch Nhược Y đến tìm anh, trong bộ dạng cô cũng rất gấp gáp, nên anh ta mới thăm dò được tin công ty Cố Thần Trạch xảy ra vấn đề.

Do đó anh mới vội vã chạy đến, nhưng vừa vào cửa đã thấy Cố Thần Trạch đang vỗ lưng Bạch Nhược Y, nên tất nhiên anh sẽ không có sắc mặt tốt được.

Môi mỏng Thẩm Đình Thâm khẽ mở:
Chuyện xảy ra ở công ty các người, tôi đã nghe nói rồi...

Hừ.
Đôi mắt Bạch Nhược Y đỏ hồng, cô cười lạnh lùng ngắt lời Thẩm Đình Thâm:
Anh còn cần phải nghe nói sao chuyện này vốn dĩ đều do một tay anh làm ra, anh cần gì phải giả bộ không biết chứ?


Thẩm Đình Thâm khẽ nhắn mày, không hiểu Bạch Nhược Y đang nói cái gì, chỉ biết lúc này Bạch Nhược Y như một con thú nhỏ đang phát điện, thấy người liền cắn. Cứ mỗi lần nói xong một câu, Bạch Nhược Y liền hướng đến chỗ Thẩm Đình Thâm bước tới một bước. Thẩm Đình Thâm nhìn thấy Bạch Nhược Y mang bộ dạng tức giận từ từ bước về phía mình.


Thẩm Đình Thâm, nếu anh thật sự không muốn hợp tác với tôi, thì anh cứ nói thẳng! Lúc đầu khi đưa phương án cho anh, anh cứ trực tiếp từ chối cho rồi! Cần gì phải bày ra bộ dạng hao tâm tổn sức, giúp tôi lấy được hạng mục của công ty các người? Khiến tôi cố gắng lâu như vậy, đến cuối lại uổng công vui vẻ một trận?

Có phải nhìn thấy tôi như vậy anh rất vui hay không? Có phải đùa giỡn tôi hết lần này tới lần khác khiến anh rất vui vẻ hay không?
Nói xong lời cuối cùng, Bạch Nhược Y đã đứng trước mặt Thẩm Đình Thâm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh.
Tôi không có, tôi không có không muốn hợp tác với các người, tôi không rảnh như vậy, tôi cũng không phải muốn đùa giỡn cô.
Mặc dù Thẩm Đình Thâm không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ trong lời nói của Bạch Nhược Y cũng đoán được, chắc là hạng mục công ty đã xảy ra vấn đề.


Thật sao? Quản lý bộ phận kế hoạch của công ty chúng tôi còn có số điện thoại anh, anh thử nói tôi nghe xem, một Tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị như anh, lại đi gọi điện thoại cho một người quản lý, rốt cuộc là có chuyện gì hả?
Hiện tại Bạch Nhược Y đã bị tức giận đến mất tỉnh táo, thế nên không nghe vào tai bất kỳ lời nói của ai.

Cô chỉ biết hạng mục này đã khiến cô tốn rất nhiều tâm huyết, thế nhưng kết quả chỉ là Thẩm Đình Thâm đang đùa giỡn cố.
Quản lý nào? Tôi gọi điện cho quản lý của các người lúc nào chứ?
Hàng lông mày rậm của Thẩm Đình Thâm nhíu lại càng chặt hơn, thật sự anh không hiểu được Bạch Nhược Y đang nói cái gì.

Nhưng anh biết Bạch Nhược Y đang trách cứ mình, cô hiểu lầm anh, nên Thẩm Đình Thâm chỉ có thể nói một câu:
Tôi không có.



Chuyện đã tới nước này, anh còn muốn không thừa nhận sao? Việc đã làm tới mức này rồi, cần chối làm gì nữa?
Bạch Nhược Y giơ tay đánh một cái lên ngực Thẩm Đình Thâm.

Thẩm Đình Thâm giơ tay tóm lấy cổ tay Bạch Nhược Y, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hồng của cô:
Trong mắt cô, Thẩm Đình Thâm tôi rốt cuộc là hạng người gì? Tại sao cô không tin tưởng tôi chút nào hết vậy?


Bạch Nhược Y giãy giụa muốn rút tay về, trong lòng tràn ngập cảm giác chán ghét với Thẩm Đình Thâm:
Anh mau buông tay! Buông tay ngay cho tôi! Đừng chạm vào tối!
Thẩm Đình Thâm cười lạnh lùng, đầy tự giễu, đáy mắt tràn ngập vẻ cô đơn. Anh hất tay Bạch Nhược Y ra, sau đó xoay người rời khỏi đó.

Trong lòng Bạch Nhược Y, vốn không có chỗ cho Thẩm Đình Thâm. Chỉ cần Bạch Nhược Y có thể tin tưởng anh dù chỉ một chút, anh sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện. Anh cũng có thể giúp Bạch Nhược Y điều tra kỹ, đồng thời giúp cô giải quyết tất cả vấn đề. Thế nhưng Bạch Nhược Y từ đầu đến cuối đều không tin anh. Đây mới là điều khiển Thẩm Đình Thâm thất vọng nhất. Cuối cùng Thẩm Đình Thâm hất tay Bạch Nhược Y ra, sức lực lớn đến dọa người, Bạch Nhược Y lảo đảo, suýt ngã xuống đất.

Cũng may Cố Thần Trạch tiến lên đỡ lấy người cô, anh ta nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Thẩm Đình Thâm, trong lòng đầy phức tạp. Cố Thần Trạch không tức giận như Bạch Nhược Y, anh ta với Thẩm Đình Thâm cũng coi như bạn bè nhiều năm. Vì thế anh ta có cảm giác chắc chắn rằng Thẩm Đình Thâm sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ chứng cứ đều bày ra trước mặt, Cố Thần Trạch nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào.

Thẩm Đình Thâm đi ra khỏi công ty bọn họ, vừa lên xe đã gọi điện cho Lý Lâm, giọng nói lạnh lùng đến dọa người.
Công ty Bạch Nhược Y xảy ra vấn đề, nhanh giúp tôi điều tra.

Vấn đề gì?



Nếu tôi biết là chuyện gì, còn cần anh phải tra giúp tôi sao?
Thẩm Đình Thâm đột nhiên hét lên một tiếng nóng giận.

Giọng nói lạnh lùng truyền đến tại Lý Lâm, khiến lông tơ toàn thân anh ta muốn dựng ngược lên hết, anh ta vội vã lên tiếng đồng ý:
Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức phái người điều tra, lấy tốc độ nhanh nhất để tra ra.


Thẩm Đình Thâm liền cúp điện thoại, cả người tê liệt dựa trên ghế, cảm giác vô lực ập tới. Thẩm Đình Thâm, trong lòng cô ấy vốn dĩ không có vị trí cho mày, mày cần gì phải đi trêu chọc cô ấy. Cần gì phải tự khiến bản thân tổn thương...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.