• 1,502

Q.5 - Chương 23: Cẩu thí bất thị


Số từ: 2072
Nguồn : tàng thư viện
Minh Nguyên lập tức quay sang nói với Tằng Ngạn:
- Sư điệt, ngươi lập tức nói qua sự tình ở nơi đây cho các vị đạo hữu cùng nghe.
Nguyên Minh vừa mới đến đây, bản thân hắn cũng không rõ sự tình nơi đây.Chỉ nghe Tằng Ngạn nói sơ qua.Hơn nữa lúc hắn vừa đến chính mắt trông thấy Lý Dương tấn công Tằng Ngạn cho nên trong lòng cũng hồ đồ cho rằng phần sai nằm về phía đối phương.
Nguyên Minh vốn đã sẵn có ác cảm với Tinh Cực tông, bây giờ gặp tình huống như thế này lập tức đem sự ác cảm đó đặt lên hết trên người Lý Dương.
Tằng Ngạn nghe được mệnh lệnh của sư thúc lập tức vái chào các tu chân giả xung quanh, đoạn lớn tiếng nói:
- Chư vị đạo hữu, vốn là Thượng Thanh cung phát hiện ra thiên địa kỳ trân xuất thế, ngay lúc đó liền phát hiện ra tín hiệu của Thượng Thanh cung bao trùm lên ngọn núi này.Không ngờ vị đạo hữu của Tinh Cực tông này…
Tằng Ngạn nói đến đây lập tức hướng ánh mắt sang phía Lý Dương.Mặc dù bản thân chỉ là Độ Kiếp tiền kỳ thế nhưng qua lần giao thủ vừa rồi hắn phát hiện ra thực lực đối phương cũng chỉ ngang ngửa với bản thân.Hơn nữa tại đây còn có vô số tu chân giả, hắn hoàn toàn tin tưởng là Lý Dương sẽ không dám tấn công hắn như lúc nãy.
Tằng Ngạn thản nhiên chậm rãi đi đến trước mặt Lý Dương, dương mắt nhìn Lý Dương, đoạn nói tiếp:
- Vị đạo hữu Tinh Cực tông này, phát hiện ra ‘Thất sắc hạnh linh hoa’chậm hơn chúng ta một bước.Nhưng do tu vi tâm cảnh chưa cao, tham vọng nổi lên, muốn cướp đoạt bảo vật này.
Nói xong Tằng Ngạn liền biến thành một bộ dạng đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Dương.
Vu khống!
Không ngờ hắn lại vu khống ngược lại cho mình.Lý Dương hít sâu một hơi, ngăn cản sự phẫn nộ trong lòng.Hắn cũng minh bạch nếu bây giờ mình tấn công thì sẽ có hàng trăm tu chân giả chứng kiến.Đến khi Tinh Cực tông đến thì bên mình cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.

Mọi người cũng đều biết uy lực phi đao của Tinh Cực tông rất lớn., một mình ta không thể chống cự lại.
Tằng Ngạn, bộ dạng thảm thiết như thể mình chính là người bị hại vậy.

May mắn thay lúc đó sư thúc cùng hai vị sư đệ đuổi tới kịp nơi đây.Nếu không nhờ sư thúc ra tay tương trợ, e rằng ta đã bị thảm sát dưới phi đao của hắn.

Nói xong hắn quay sang Nguyên Minh trưởng lão, cung kính lạy tạ ơn cứu mạng.
Đám người tu chân giả xung quanh nhất thời không ít người tin vào lời nói của Tằng Ngạn.Hơn nữa từ khi mọi người đến đây Lý Dương chưa hề lên tiếng.Điều này càng tăng thêm sự nghi ngờ của mọi người đối với Lý Dương.
Nhất thời hàng trăm cặp mắt của đám tu chân giả đổ dồn vào Lý Dương.Hắn đương nhiên là cảm nhận được điều này.Trên khuôn mặt nhất thời biến sắc trở nên rất khó coi.
Tằng Ngạn lập tức nói tiếp:
- Như vậy các vị phần nào đã minh bạch được sự tình nơi đây.Chiếu theo quy củ thì ‘Thất sắc hạnh linh hoa’phải thuộc về Thượng Thanh cung.Vị đạo hữu của Tinh Cực tông này lòng tham nổi lên muốn cướp đoạt lấy kỳ hoa, hơn nữa còn muốn đả thương người khác.Ai đúng ai sai đã quá rõ ràng.Bất quá ta cũng không làm khó dễ cho hắn nhưng nhất định sẽ nói rõ chuyện này với Huyễn Quang chân nhân.
Tằng Ngạn nói xong, trên vẻ mặt tỏ ra rất đại lượng từ bi.
Nhất thời đám tu chân giả bị hắn thuyết phục, rất nhiều người gật đầu.Khí độ của Thượng Thanh cung, nhất đại tông phái quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lý Dương lúc này nộ hỏa trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
‘Thất sắc hạnh linh hoa’vốn là của mình không ngờ lại bị tên thối tha này vu khống nhằm đoạt lấy bảo vật này.

Các vị, vị đệ tử của Thượng Thanh cung nãy giờ chỉ là phát biểu từ khía cạnh của một người.Ai làm chứng cho lời nói của hắn.Huống chi lúc nãy chỉ có 2 người bọn ta tại đây.Không lẽ mọi người đều cho rằng tất cả những lời hắn nói là sự thật?

Tằng Ngạn lập tức ngắt lời hắn:
- Đúng là khi đó chỉ có ta và ngươi, nhưng thanh danh của Thượng Thanh cung ta bấy lâu nay luôn quang minh chính đại, như thế nào ta lại nói dối mọi người.
Tằng Ngạn nhìn Lý Dương khẽ chế nhạo.Hắn tin tưởng rằng mọi người sẽ tin tưởng vào thanh danh Thượng Thanh cung của hắn.

Hừm…đóa kỳ hoa này vốn là do nghĩa phụ của ta, Tiêu Dao tán nhân thủ hộ mấy ngàn năm nay, đệ tử Thượng Thanh cung các ngươi như thế nào lại nhận là của mình.Đừng nghĩ ta là con nít lên ba chứ.
Lý Dương lạnh lùng nhìn Tằng Ngạn mà nói.

Tiêu Thủ tán nhân?Tiêu Dao tán nhân? Ha ha ta chưa từng nghe đến người này.
Tằng Ngạn cười to mà nói.
Thật ra cũng không thể trách Tằng Ngạn được.Tiêu Dao tán nhân mấy ngàn năm đều không bước ra ngoại giới.Thậm chí là các Đại Thành kỳ cao thủ hiện nay cũng không biết tới.Dù sao thì sự tình năm đó Tiêu Dao tán nhân thể hiện uy phong cách đây cũng đã chín ngàn năm.
Chín ngàn năm!
Phỏng chừng cũng không còn bao nhiêu người có thể còn nhớ đến sự tình năm đó.
Tại nơi đây hiện giờ có vài trăm tu chân giả, cũng có một vài cao thủ tu luyện vài trăm năm trở lên nhưng cũng chủ yếu là chuyên tâm tu luyện, sự tình của 9000 năm về trước không một ai biết đến….ngoại trừ một người…

Tiêu Dao tán nhân!: Nguyên Minh chợt nhớ tới một người, một người mà năm xưa khi hắn chỉ vừa bắt đầu con đường tu luyện của mình đã được Tằng Kinh đại trưởng lão trong tông phái của mình xem như một nhân vật truyền kỳ.

Nếu như người đó vẫn còn sống, ắt công lực cũng phải tương đương với cao thủ vượt qua cửu trọng thiên kiếp của Tán tiên.
Nghĩ đến đó, Nguyên Minh không khỏi run lên.Nếu tên đệ tử Tinh Cực tông trước mặt hắn thực sự là nghĩa tử của Tiêu Dao tán nhân thì sự tình này thực là phiền toái đây.Đương nhiên Thựơng Thanh cung cũng không quá khiếp sợ Tiêu Dao tán nhân nhưng ngược lại cũng không muốn có thêm một đại cường địch như người này.

Tinh Cực tông đạo hữu, ngươi nói Tiêu Dao tán nhân chính là nghĩa phụ của ngươi? Ta hỏi ngươi vì sao Tiêu Dao tán nhân lại không có mặt tại đây?
Nguyên Minh quay sang chất vấn Lý Dương.
Tằng Ngạn lập tức sửng sốt, thốt lên:
- Thực sự là có tồn tại một người tên là Tiêu Dao tán nhân sao?

Nghĩa phụ của ta đã rời khỏi nơi đây ba ngày trứơc, vài ngày sau sẽ quay trở lại.
Lý Dương lạnh lùng nói.
Nguyên Minh nghe vậy chỉ mỉm cười.
Lý Dương lập tức nói tiếp:
- Có phải là ngươi không tin? Phía trước sơn cốc có một tòa Tiêu Dao động phủ, điều đó có thể chứng minh ‘Thất sắc hạnh linh hoa’chính là của nghĩa phụ ta, Tiêu Dao tán nhân.
Nhất thời đám người tu chân giả xung quanh cũng lên tiếng:
- Đúng vậy, phía trước sơn cốc quả thực có Tiêu Dao tiên phủ.
Nguyên Minh nghe vậy càng cười to hơn, đoạn nói:
- Không nghĩ ra Tinh Cực tông đạo hữu lại nói một cách hoang đuờng như vậy.Ta hỏi ngươi, nếu Tiêu Dao tán nhân là chủ nhân của ‘Thất sắc hạnh linh hoa’thì tại sao tại thời điểm có thể thu hái được đóa kỳ hoa này lại đột ngột bỏ đi ba ngày trước?
Tất cả đám tu chân giả nghe như vậy cũng gật đầu.
Chờ đợi mấy ngàn năm, cuối cùng lại bỏ đi, người như thế quả thực là quá ngu ngốc.

Tinh Cực tông đạo hữu quả thật là lợi hại, vòng vo một hồi té ra là muốn dùng Tiêu Dao tán nhân để uy hiếp bọn ta.Ta nghĩ rằng ngươi vô tình phát hiện ra Tiêu Dao tiên phủ nên đặt điều nói dối về Tiêu Dao tán nhân đúng không?
Nguyên Minh lớn tiếng giáo huấn, y cho rằng phán đoán của mình là hoàn toàn chính xác.
Đám tu chân giả xung quanh cũng lập tức đứng về bên Nguyên Minh.
Lý Dưong chỉ còn cách cười khổ, không lẽ nói cho mọi người biết mộ phần ái nhân của nghĩa phụ bị khai quật?

Thượng Thanh cung mấy vị đạo hữu ngày hôm nay lộng giả thành chân, vì tham lam mà trí trá.Sau này có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta không thông báo trứơc.
Lý Dương cừơi lạnh mà nói.Dù sao hắn cũng đã chấn vỡ ngọc bội thông báo cho Tiêu Dao tán nhân biết chuyện.
Tằng Ngạn lập tức biến sắc quát lên:
- Ngươi đứng trước mặt bao nhiêu ngừơi lại dám uy hiếp Thượng Thanh cung chúng ta?

Tin hay không thì tùy ngươi, hy vọng sau này các ngươi đừng hối hận.Mau tránh ra, con chó ngáng đường kia.
Lý Dương lạnh lùng nói với Tằng Ngạn như vậy.
Tằng Ngạn nhất thời sắc mặt đỏ bừng.Hắn là ai? Tằng gia tại Thượng Thanh cung địa vị rất cao quý.Đương nhiên thân phận của hắn cũng được đề cao.Không ngờ Lý Dương trước mặt mấy trăm tu chân giả, ngang nhiên dám thóa mạ hắn.
Lý Dương thân hình chớp lên tựa như muốn chạy ra ngoài.Hắn muốn kéo dài thời gian, hy vọng nghĩa phụ có thể kịp quay trở về.
Tằng Ngạn thân hình cũng chớp lên lập tức đón đầu Lý Dương.Hai mắt ánh lên một tia hàn quang âm độc.

Còn muốn chạy ư? Vũ nhục Thựơng Thanh cung đệ tử, cuớp đoạt ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ …bây giờ lại muốn chạy.Có phải là ngươi xem thường Thựơng Thanh cung hay không?
Tằng Ngạn lập tức phóng xuất phi kiếm ra bên ngoài.

Muốn động thủ?
Lý Dương nhất thời khẽ cười lạnh
Trần Tâm, Trần Danh cũng tiến lên vây Lý Dương vào giữa.
Tằng Ngạn lớn tiếng nói:
- Các vị đạo hữu đều đã nhìn thấy rõ ràng sự tình hôm nay đều là do thằng nhãi này gây ra.Đầu tiên là muốn cướp đoạt ‘Thất sắc hạnh linh hoa’, may nhờ có sư thúc xuất hiện kịp thời nên mới không sao.Sau đó hắn lại bịa đặt, lừa dối mọi người, còn vũ nhục đệ tử của Thượng Thanh cung là heo là chó.Thựơng Thanh cung ta sẽ vì nghĩa lớn mà trừ gian tà.
Vì nghĩa lớn trừ gian! Nói hay lắm.

Hừ ta xem Thượng Thanh cung có thể làm được gì nào? Lý Dương nhất thời ngạo mạn cừơi lạnh.
Lúc này đám tu chân giả xung quanh đã lên tới cả ngàn người, đối với sự tình trước mắt đều cho rằng Lý Dương là hạng tiểu nhân bỉ ổi.

Các vị, sự tình hôm nay ta không nói nhiều nữa, chỉ muốn nói rằng ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ là của ta, không ngờ lại bị đệ tử Thượng Thanh cung cướp đoạt, ỷ thế đông người mà vu oan giá họa cho ta.Cái gì mà vì nghĩa lớn…Hừ ta há lại sợ bọn chúng
Lý Dương nói xong lập tức đảo mắt nhìn chung quanh hiện trường.
Tằng Ngạn lập tức lớn tiếng nói:
- Ta như thế nào đều có mọi người chứng kiến, ngươi còn muốn chạy sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thốn Mang.