• 3,440

Chương 161: Mức Thưởng


Căn Cứ Thị Hồng Ninh, ở Giang Nam Các trong trại huấn luyện tinh anh.
Bây giờ là sáng sớm, trời mờ mờ, La Phong đang đứng trên sân thượng nhìn về phía đông.
"Mấy ngày hôm trước ta còn ở trên cánh đồng hoang vu đại lục Australia, bị Lý Diệu đuổi giết. Còn bây giờ ta lại một mình một người thong dong tại đây, đợi gặp quán chủ." La Phong khẽ mỉm cười. Đêm qua La Phong và Liễu tuần sát sứ cùng về. Liễu tuần sát sứ đã an bài cho La Phong về trại huấn luyện trước.
Trong trại huấn luyện, các học viên khác đều đã đi tiến hành mạo hiểm sinh tử, cả trại huấn luyện chỉ có La Phong là một học viên chính thức.
Bây giờ cái muốn làm La Phong là…
Đợi gặp quán chủ Hồng, đạt được phần thưởng lớn. Lần này Cực Hạn Vũ Quán có thu hoạch kinh người trên đảo sương. Liễu tuần sát sứ dù chỉ có thể đạt được một phần cũng đã rất kích động rồi. Nhưng theo dự tính, phần của La Phong sẽ được một khoản tiền kinh người tới như thế nào.
"Ánh sáng mặt trời." La Phong nhìn về phương đông.
Lúc này tầng mây phía chân trời phương đông một khoảng đỏ rực, mặt trời mặc dù còn chưa hiện lên, nhưng vẫn xuyên qua tầng mây chiếu xuống nói ánh sáng le lói, tuyệt đẹp.
"Vốn còn tưởng là có thể ở lại đây hai ba năm, khổ cực thật lâu." La Phong nắm lan can sân thượng, cảm thán vô cùng "Xem ra, sắp tới lúc rồi."
Trời hoàng hôn, hai nam nữ mặc đồng phục đen, nhanh chóng đi tới sân Giang Nam Các.
- Cộc, cộc, cộc!
- Ai thế?
La Phong đi ra khỏi phòng, mở cửa nhà.
Bên ngoài nhà có một nam nữ mặc đồng phục đen, xem ra khoảng chừng ba mươi tuổi, đôi mắt cực kỳ hữu thần, nữ tử tóc xõa có vóc dáng khá xinh xẻo mỉm cười nói:
- Học viên La Phong quán chủ hẹn gặp, xin theo chúng ta đi.
Nam tử bên cạnh tò mò nhìn thanh niên trước mắt.
Quán chủ tự mình hẹn gặp, quả là rất hiếm thấy.
- Quán chủ?
La Phong cảm thấy vui vẻ. Nhanh thật, mình vừa trở về một ngày, quán chủ đã hẹn gặp mình rồi. Xem ra sắp chia thưởng rồi.
- Được, chúng ta đi thôi.
La Phong gật đầu, đi theo hai người.
Dọc theo con đường quen thuộc, chẳng mấy chốc đi ra cửa chính trại huấn luyện tinh anh. Nơi đó đang có một chiếc xe con sang trọng màu đen đang đậu. Thoạt nhìn chiếc xe con này có chiều dài hẳn phải trên sáu thước, nữ tử đồng phục đen vội bước lên, chủ động mở cửa xe:
- Học viên La Phong, xin lên xe.
La Phong tiến vào trong xe. Trong xe bố cục tương tự như khoang vũ trụ, rất dễ chịu và hoa lệ.
Xe con từ từ chuyển bánh.
Người trong xe cơ hồ không cảm giác được sự rung động, nam tử đồng phục đen ngồi bên cạnh ghế lái, còn nữ tử đồng phục đen thì ngồi cạnh La Phong.
Hai mươi phút sau.
- Kít!
Xe con dừng lại.
- Học viên La Phong, đã đến tổng bộ.
Nữ tử đồng phục đen cười nói. Đợi đến khi La Phong ra khỏi xe, thấy trước mắt hiện ra một kiến trúc, hắn không khỏi hít mạnh một hơi.
Trời!
Trước mắt là một kiến trúc hình phi thuyền khổng lồ dài chừng vạn thước, độ cao cũng cả trăm mét, kiến trúc phi thuyền khổng lồ có mấy cửa khoang rộng tới mười thước, có thể cho người đi vào trong.
Còn lúc này ở ngoài kiến trúc phi thuyền khổng lồ, có vô số quân đội đứng gác, có vẻ rất nghiêm ngặt.
"Đây là tổng bộ chính thức của Cực Hạn Vũ Quán à?" La Phong thán phục nhìn phi thuyền khổng lồ. Rất ít người từng được thấy kiến trúc tổng bộ Cực Hạn Vũ Quán. Trên mạng cũng không có ảnh về nó.
Một luồng lam quang từ phi thuyền bắn ra, bao phủ khắp người La Phong.
- Tíc!
- Học viên La Phong mời vào.
Thanh âm điện tử vang lên.
Nữ tử đồng phục đen cạnh La Phong nói:
- Học viên La Phong, tổng bộ chỉ cho phép rất ít lãnh đạo có quyền vào trong đó. Không có quyền hạn mà xông vào trong tổng bộ, sẽ bị hệ thống phòng ngự giết chết, học viên La Phong, mau mau vào đi.
La Phong gật gật đầu, rồi đi tới! Thông đạo cửa khoang rộng mấy chục thước hoàn toàn có màu trắng bạc.
"Sao ta có cảm giác kiến trúc phi thuyền này dường như là một phi thuyền thật?" La Phong thầm nghĩ "Nhưng là một phi thuyền có chiều dài vượt qua vạn thước à? Chưa bao giờ nghe nói." Không suy nghĩ nhiều nữa, La Phong nhanh chóng đi qua thông đạo cửa khoang, tiến vào trong tổng bộ.
Trong hành lang rộng mênh mông, hai nam nữ mặc trường bào màu xanh lam mỉm cười nghênh đón:
- Học viên La Phong, mời theo chúng ta.
Trong Căn Cứ Tổng bộ cơ hồ mọi người viên đều mặc trường bào màu xanh lam, chỉ có rất ít người mặc trường bào màu đỏ.
- Đây là sảnh nghỉ ngơi. Học viên La Phong cứ ở đây nghỉ ngơi, đợt lát nữa quán chủ sẽ triệu ngươi tới.
Thiếu nữ da trắng mặc trường bào xanh lam mỉm cười, nói tiếng phổ thông hoàn toàn lưu loát, rồi lập tức rời đi.
Trong sảnh nghỉ ngơi đã có hai người rồi.
- Ra mắt Liễu tuần sát sứ.
La Phong vội khẽ khom người
- Băng Sơn tiên sinh.
- Ha ha, La Phong, ngồi đi.
Liễu tuần sát sứ cười nói.
Thân vệ Băng Sơn liếc mắt nhìn La Phong, vẫn lạnh như băng, không nói một câu.
- Quán chủ đã về từ đảo sương, liền lập tức triệu tập ba chúng ta, hẳn là lần này nói về việc phân chia thu hoạch trên đảo sương.
Liễu tuần sát sứ cười nhìn La Phong
- La Phong, lần này thu hoạch của ngươi cũng không nhỏ đâu.
Nói về thu hoạch, phần thu của Liễu tuần sát sứ e rằng không hơn được La Phong.
- Vận khí, cũng may phát hiện ra đảo sương đó mà thôi.
La Phong nói ngay.
- Vận khí cũng phải có một phần thực lực, Liễu tuần sát sứ cười nói.
Băng Sơn thân vệ bên cạnh vẫn im lặng.
Đột nhiên
- Băng Sơn, quán chủ hẹn gặp.
Một thanh âm vang lên, chỉ thấy ngoài cửa có một người da đen mặc áo đỏ đang đứng
- Bắt đầu cuộc gặp rồi.
La Phong, Liễu tuần sát sứ đều giật mình.

- Ừm.
Băng Sơn đứng lên, vẫn đeo mặt nạ kim sắc, đi theo nam tử da đen áo đỏ rời khỏi phòng.
- Băng Sơn lần này được lãi to rồi.
Liễu tuần sát sứ không kìm được cảm thán một tiếng, rồi lập tức nhìn về phía La Phong
- La Phong, thu hoạch của ngươi lần này e rằng cũng sẽ không ít. Đến lúc đó… Quán chủ hẳn sẽ cho ngươi một cơ hội, để ngươi trao đổi một vài bảo vật. Ngươi nên nắm lấy cơ hội, đổi lấy một vài thứ bảo vật tốt.
- Đổi bảo vật?
La Phong giật mình.
- Đúng rồi.
Liễu tuần sát sứ gật đầu cười nói:
- Lần này thu hoạch được rất nhiều thảo mộc chi linh, theo lý thuyết, sẽ cho ngươi một vài thứ thảo mộc chi linh chứ.
- Nhưng lấy nhiều thảo mộc chi linh làm gì? Bảo vật phải thích hợp cho mình mới là tốt nhất. Ngươi có thể dùng thảo mộc chi linh, đổi với quán chủ một vài bảo vật kỳ dị. Những bảo vật đều là loại có dùng tiền cũng không mua được.
- Hả?
La Phong mắt tỏa sáng
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Liễu tuần sát sứ cười khẽ nói:
- Chỉ là không biết… sợ những kỳ bảo chính thức thì quán chủ e rằng sẽ luyến tiếc mà không xuất ra.
Nói xong những lời này, Liễu tuần sát sứ không nói thêm gì nữa.
Một lát sau
- Liễu tuần sát sứ, quán chủ hẹn gặp.
Vẫn nam tử da đen áo đỏ lúc trước.
- La Phong, ta đi trước.
Liễu tuần sát sứ mỉm cười, đi theo nam tử da đen áo đỏ rời khỏi phòng. Cả phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại có La Phong.
La Phong lẳng lặng chờ đợi.
Mười phút sau, nam tử da đen áo đỏ đi tới cửa:
- La Phong, quán chủ hẹn gặp.
"Rốt cục đến phiên ta rồi."
La Phong hít sâu một hơi, đứng lên, đi theo nam tử da đen áo đỏ, dọc theo hành lang. Chẳng mấy chốc đã đi tới một cánh cửa căn phòng u tĩnh, người da đen áo đỏ khẽ khom người chào rồi rời đi.
- La Phong, đi vào đi.
Một thanh âm lạnh giá vang lên.
- Dạ, quán chủ.
La Phong và Hồng đã gặp nhau, từng nghe thanh âm của Hồng rồi.
Trong phòng khách hoàn toàn tối đen trống rỗng, chỉ có hai cái đệm.
Nam tử tóc đen khoanh chân tĩnh tọa trên tấm đệm, chỉ vào cái đệm trước mặt:
- Ngồi đi!
- Dạ.
La Phong tiến lên, cũng ngồi trên tấm đệm. Trước mặt Hồng, chỉ cần ảnh hưởng của khí thế vô hình, cũng đã khiến cho người ta không tự chủ được phải cúi đầu, không có một chút ý nghĩ phản kháng nào! Có lẽ như một con kiến trước mặt thần long, thực lực chênh lệch rất lớn, chỉ có thể cúi đầu.
Trong ánh mắt nam tử tóc đen nhìn về phía La Phong, có vẻ hơi hòa hoãn, hắn mở lời nói:
- Lần này ngươi phát hiện ra đảo sương, hơn nữa lại báo về, công lao không nhỏ. Công phát hiện báo tin, sẽ được 10% tất cả thảo mộc chi linh. Khi khai thác, ngươi cũng lập được công lao, được phân 5% toàn bộ số thu hoạch, nói cách khác… Tổng cộng, ngươi có thể được phân phối 15% số thu hoạch.
- Vậy là 15%
La Phong trong lòng thầm nghĩ.
Phải biết rằng nam tử đeo mặt nạ kim sắc đã lấy được tới 92 thảo mộc chi linh, hơn nữa La Phong còn đưa thêm một Vạn Niên Liễu Mộc Tâm, hai Thiên Niên Liễu Mộc Tâm, cộng lại là 95 thảo mộc chi linh. Còn mình có thể phân được 15% trong số đó, tuyệt đối là một khoản tiền rất khó tin.
Thiên Niên Liễu Mộc Tâm cũng chỉ coi là thứ bản thân trong số đó, nhưng một viên Thiên Niên Liễu Mộc Tâm cũng đã trân quí hơn một phần long huyết rồi, hoàn toàn có thể tưởng tượng được, 15% sẽ có giá trị bao nhiêu.
Do đó…
Nam tử tóc đen vung tay lên.
Xoẹt xoẹt! Giữa phòng khách đen kịt, đột nhiên xuất hiện một màn chiếu ba chiều giả định. Trong màn chiếu ba chiều giả định này xuất hiện hình ảnh của mười hai thảo mộc chi linh.
- Mười hai thảo mộc chi linh này có giá trị cao thấp khác nhau, nhưng cộng lại có giá trị khoảng chừng 15% tổng thảo mộc chi linh.
Thanh âm nam tử tóc đen vẫn lạnh giá
- Mười hai thảo mộc chi linh này đều là của ngươi.
- Mười hai. Ủa?
La Phong nhìn vào màn chiếu ba chiều giả định.
Trong mười hai thứ đó, chỉ có một viên Thiên Niên Liễu Mộc Tâm là La Phong biết. Mười một thứ khác thì hắn chẳng biết gì.
- Ngươi có thể cẩn thận quan sát giá trị của mười hai thảo mộc chi linh này.
Nam tử tóc đen vừa dứt lời, nhất thời trên màn chiếu ba chiều giả định, cạnh mỗi thảo mộc chi linh đều lập tức hiện lên vô số những dòng chữ, giảng giải về các loại công dụng của thảo mộc chi linh. Với thị lực cực tốt của La Phong, hắn thấy rất rõ.
"Bách Lộ Thảo ngâm rượu làm thuốc, mỗi ngày uống. Uống vào sẽ làm tố chất thân thể tăng lên. Bất luận trúng phải độc gì, thân thể bị thương tổn gì, chỉ nhai nát phục dụng là khôi phục."
Mỗi một loại thảo mộc chi linh, đều ẩn chứa những kỳ hiệu, trong số mười hai loại thảo mộc chi linh, cái ghê gớm nhất, lại có thể làm cho tố chất thân thể con người tăng lên sáu tới mười lần (cực hạn là chiến thần cao cấp đỉnh cao).
Quả làm cho La Phong phải thèm thuồng.
Nhưng La Phong cũng lấy làm kỳ, sao quán chủ có thể dễ dàng biết được hết dược hiệu của mỗi một loại thảo mộc chi linh, rồi còn cách dùng nữa? Hơn nữa còn ghi lại đủ loại danh tự.
- Quán chủ, Thiên Niên Hắc Ô Căn chẳng lẽ đã thật sự sống cả ngàn năm rồi à?
La Phong không khỏi tò mò hỏi.
- Ngu thế.
Khóe miệng nam tử tóc đen không khỏi nhếch lên cười
- Cái tên là tùy tiện đặt thôi. Ta là người Hoa Hạ, lấy một vài cái tên Hoa Hạ mà ta thích mà thôi. Thời kỳ Đại Niết Bàn đến giờ mới được bao lâu chứ? Ta mới sống bao lâu. Mấy cái ngàn năm, vạn năm, chỉ là mấy từ ngữ khoa trương thôi, làm cho người ta biết được hiệu quả kinh người của thảo mộc chi linh mà thôi.
La Phong gật đầu lia lịa.
- Thảo mộc chi linh, đối với loại chiến thần cao cấp đã tới đỉnh cao như ngươi thì hiệu quả cũng không lớn lắm.
Nam tử tóc đen nói:
- Do đó, ta cho ngươi cơ hội… Dùng thảo mộc chi linh, đổi lấy những bảo vật ngươi muốn.
( Truyện hay mà bên này chưa đăng hết nên mạn phép đc bổ xung cho truyện đầy đủ)
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thôn Phệ Tinh Không.