Chương 227: Hội Diện
-
Thôn Phệ Tinh Không
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2480 chữ
- 2020-10-27 10:10:10
Vương Hưng An tê liệt trong phòng bệnh, nhìn danh sách điện thoại trên màn hình điện thoại di. Cổ Nghị? Đệ nhất nhân Hoa Hạ! Y Tát Đa Na? Nữ hoàng ngầm nắm trên một nửa kinh tế toàn thế giới! Hồng? Là đệ nhất nhân toàn thế giới không thể thắc mắc!
Ba tên này, bất kỳ một cái tên nào cũng đủ để làm chấn động cả Địa Cầu. Lúc này, trong điện thoại di động của thanh niên này lại có số liên lạc của ba người này! Muốn gọi thẳng điện thoại cho ba người, còn khó hơn cả việc gọi điện thoại cho tổng thống một quốc gia!
- Cái này…
Hai chị em Thang Vĩnh Tình, Thang Vĩnh Viên trong phòng bệnh, cùng với người trong nhà họ, còn có thủ hạ Vương Hưng An đều kinh ngạc nhìn La Phong. Thanh niên mặc quần áo giản dị màu đen này rốt cuộc có địa vị gì?
- Ngươi lừa ta!
Đôi mắt Vương Hưng An tỏ vẻ giận dữ, vẻ mặt dữ tợn, nằm trên mặt đất căm tức nhìn La Phong
- Ngươi nghĩ rằng ngươi tùy tiện đưa ra một danh sách điện thoại là có thể lừa được ta à? Ngươi nói ngươi biết nghị trưởng liên minh HR, Tổng quán chủ Cực Hạn Vũ Quán toàn cầu. Ta nói ta là nhi tử của "Hồng" đó, nói khoác ai mà chẳng làm được?
- Lướt mắt toàn cầu, có thể liên lạc thẳng với ba người này chỉ là số cực nhỏ! Còn loại trẻ vắt mũi mới mấy tuổi như ngươi mà làm được, toàn thế giới e rằng cũng không vượt qua ba người!
Vương Hưng An cười lạnh nhìn chằm chằm vào La Phong
- Nếu bảo ta bao giờ gặp phải việc này, ta có thể đi mua vé xổ số rồi!
La Phong nghe thế phì cười.
- Hừ. Nhìn ngươi cũng là tinh thần niệm sư, hơi có bối cảnh.
Vương Hưng An nằm trên mặt đất, nhìn như đóng đinh vào La Phong
- Ngươi muốn chơi văn với ta, hay chơi võ đây?
- Văn, võ?
La Phong nhìn Vương Hưng An vẻ hứng thú
- Nói đi.
- Võ là ngươi nóng đầu, trực tiếp giết ta! Bệnh viện là nơi công cộng, hệ thống giám sát Căn Cứ Thị không chỗ nào không có ở bệnh viện… mọi việc nơi này, hệ thống giám sát Căn Cứ Thị đều ghi chép rành mạch. Đến lúc đó Vương gia sẽ thông qua pháp luật, cho dù ngươi là chiến thần cao cấp, cũng sẽ bị phán tội chết!
- Ngươi giết ta, pháp luật phán ngươi tội chết, đây là võ!
- Văn thì rất đơn giản, ngươi thả ta ra! Ta cũng không đi, ở ngoài phòng bệnh… Đợt lát nữa cảnh sát Căn Cứ Thị sẽ tới! Chúng ta thi triển thủ đoạn, xem ngươi xui xẻo, hay ta xui xẻo.
Vương Hưng An nhìn chằm chằm vào La Phong, trong ánh mắt có vẻ điên cuồng.
La Phong nhìn xuống Vương Hưng An đang nằm trên mặt đất.
Bên trong phòng bệnh, người trong gia đình nhà họ Thang sớm sợ tới mức tâm loạn
"Vương gia" trong truyền thuyết căn bản không phải là thứ mà họ có khả năng đối phó. Còn họ hàng mà họ vừa gặp… lại là tinh thần niệm sư. Tựa hồ cũng không phải người bình thường! Bất luận làm sao, nhà họ Thang họ cũng đều rất nhỏ.
- Vương Hưng An.
La Phong bình tĩnh nhìn hắn.
- Nói đi.
Vương Hưng An nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Xem ra ngươi không sợ chết, ngươi cũng xem ra có kỹ năng.
La Phong khẽ gật đầu
- Nhưng trên thế giới có rất nhiều người không sợ chết. Tỷ như vô số vũ giả chiến đấu ở khu hoang dã, trường kỳ bên bờ sinh tử! Ta lấy làm kỳ, ngươi tại sao phải bức bách vô số cô gái trở thành đàn bà của ngươi?
Trong mắt Vương Hưng An khó giấu được vẻ đắc ý:
- Sở thích! Sở thích duy nhất của ta! Mỗi một cô gái xuất sắc, đều là kiệt tác của thượng đế, là thứ sưu tập tốt nhất!
- Mềm không được, dùng bạo lực à?
La Phong tiếp tục nói:
- Bạo lực không được, ngươi trực tiếp hủy diệt. Ngươi dựa vào cái gì mà hủy diệt những cô gái không khuất phục ấy?
- Con kiến thôi! Nếu có thể trở thành vật sưu tập của ta là vinh hạnh của các nàng.
Vương Hưng An tự tin.
La Phong nhìn xuống thanh niên trên mặt đất.
- Không thân chẳng quen, không cừu không oán gì với ngươi. Ngươi tùy ý điều khiển vận mệnh của người ta à?
La Phong nhìn Vương Hưng An
- Ngươi nói muốn chơi văn hay chơi võ với ta hử, ta nói cho ngươi biết nhé!
- Chơi võ, ngươi chết! Ta chẳng sao!
- Chơi văn, kết quả vẫn là ngươi chết! Ta chẳng sao nốt!
La Phong bình tĩnh nhìn Vương Hưng An
- Không cừu không oán gì với ngươi, thậm chí còn có cống hiến với quốc gia, một nghiên cứu viên như biểu muội của ta, không làm việc gì ác. Nàng phản kháng không muốn khuất phục, ngươi lại muốn cả nhà nàng xuống địa ngục sao? Chỉ bằng điểm này… Vương Hưng An, ta có thể nói cho ngươi! Như thế này. Ta có thể đợi cảnh sát tới! Ta có thể chờ quân đội viện thủ của ngươi tới! Ta có thể chờ đại nhân vật Vương gia của các ngươi tới!
- Thậm chí còn ta để ngươi chuẩn bị sung túc, sau đó sẽ theo ngươi lên tòa án! Ngươi có thủ đoạn gì, bối cảnh gì cứ việc dùng. Ta bây giờ có thể tuyên bố… kết quả cuối cùng khi tòa án tuyên án sẽ là - Tội chết, lập tức chấp hành!
Thanh âm La Phong rất bình tĩnh, như đang tuyên bố một việc rất bình thường.
La Phong nhìn thoáng qua hai bảo vệ cạnh đó:
- Đưa Vương thiếu gia của các ngươi ra ngoài! Sau đó dọn dẹp phòng này cho sạch sẽ!
Hai hán tử khôi ngô nhìn nhau, một tên vội kéo Vương Hưng An bị tê liệt ra ngoài, còn tên còn lại là lau vết máu trong phòng bệnh.
Ngoài phòng bệnh.
Một vài bảo vệ bệnh viện, các viện trưởng đều tới, nhưng họ đã xem màn hình giám sát, phát lại với tốc độ chậm, phát hiện ra có một tinh thần niệm sư ở đó, lập tức sợ hãi không dám tiến vào.
- Vương thiếu gia!
- Vương thiếu gia, không có việc gì chứ?
Điền viện trưởng và một phó viện trưởng thấy Vương Hưng An bị đưa ra, vội chạy tới.
- Còn chưa chết được!
Vương Hưng An tỏ vẻ âm lãnh.
Một vài người hơi có địa vị trong Căn Cứ Thị Kinh Đô, ai chẳng biết mấy tên công tử ngông nghênh trong Căn Cứ Thị Kinh Đô. Vương Hưng An chính là một tên như vậy! Điền viện trưởng thân là một viện trưởng bệnh viện cỡ lớn, đương nhiên biết rất nhiều các đại nhân vật, cũng biết Vương Hưng An.
- Thiếu gia, làm sao bây giờ?
Hai tên bảo vệ nhìn Vương Hưng An.
- Căn Cứ Thị Kinh Đô và tám vệ thành chung quanh, kể cả người phụ trách đội hành động đặc biệt, ai mà không biết ta? Đại đội trưởng đội hành động đặc biệt Thiên Tân Thành Lý Đống, còn uống rượu với ta. Hắn sẽ tới đây ngay! Hơn nữa còn đưa tin tức này báo cho Vương gia chúng ta.
Ánh mắt Vương Hưng An có vẻ điên cuồng
- Thật là điên! Dám chơi với ta!
Một chiếc phi cơ chiến đấu hình đĩa bay màu đỏ bay trên bầu trời Thiên Tân Thành. Trong khoang, Cổ Nghị mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, ngồi thẳng tắp.
- Cổ tiên sinh, sắp tới Thiên Tân Thành rồi. La Phong bây giờ đang ở Bệnh Viện Nhân Dân đệ nhất Thiên Tân Thành.
Bên trong khoang cạnh đó, một trung niên đeo kính mỉm cười nói.
- Ừm. La Phong lần này tìm được không ít Mộc Nha Tinh. Chúng ta có thể mua được của hắn một hạt, cũng xem là thành công rồi.
Cổ Nghị khẽ gật đầu
- Nhớ kỹ, đợt lát nữa ta nói, các ngươi đừng có xen vào! Tốc độ trưởng thành của La Phong quá kinh người. Chiến dịch đảo sương hắn đã có thể đánh ngang tay với đệ tam nghị trưởng. Hơn nữa hắn mới vẻn vẹn chỉ hai mốt tuổi! Quá trẻ!
Cổ Nghị nói trầm trầm
- Không biết chừng, tương lai hắn sẽ là một tồn tại ngang hàng với Hồng, Lôi Thần.
Hồng, Lôi Thần!
Đó là những cá nhân mà sức mạnh cơ hồ áp đảo các quốc gia! Ngũ đại cường quốc trước mặt Hồng, Lôi Thần, cũng phải khách khách khí khí. Đó là một lực lượng quá cường đại. Còn tốc độ trưởng thành của La Phong… ngắn ngủn vài năm đã ngang với ba nghị trưởng hàng đầu. Sau này, không ngạc nhiên nếu hắn ngang hàng với Hồng, Lôi Thần. Biết sao được! La Phong quá trẻ, tiềm lực quá kinh người!
- Cổ tiên sinh, tới bệnh viện rồi. Ừm, phía dưới có xe cảnh sát. Chuyện gì thế?
- Chúng ta xuống dưới đi.
Cổ Nghị lạnh lùng nói.
Vương gia, khu trung tâm Căn Cứ Thị Kinh Đô.
- Bộ trưởng bộ công an ngu à?
Lão giả đầu trọc mặc đồ hoa lệ, như một con sư tử gầm lên
- Chẳng lẽ đến cả ảnh của La Phong mà hắn cũng chưa từng thấy sao? Đội hành động đặc biệt Thiên Tân Thành vừa báo, hắn lại chẳng ngăn cản đội hành động đặc biệt à!
- Thôi thôi.
Trung niên bên cạnh liền nói:
- La Phong dù sao cũng là cường giả nghị sĩ. Ngươi cũng biết, tin tức về cường giả nghị sĩ rất bí mật, rất ít người tiết lộ! Lão Lý bộ trưởng bộ công an đã từng thấy ảnh La Phong rồi, nhưng dù sao cũng chưa thấy người thật. Khi Thiên Tân Thành gửi video tới, muốn liếc mắt là nhận ra người trong ảnh là La Phong thì rất khó.
- Dẹp hết đi! Các ngươi còn nói nhảm nữa! Còn không mau mau gọi điện thoại cho Hưng Yên đi, sợ trêu vào họa không đủ lớn à? La Phong! Người ta ngang hàng với đệ tam nghị trưởng đó. Vương gia chúng ta đắc tội được không?
Tộc trưởng Vương gia rốt cuộc không hề điềm tĩnh nữa, ngược lại vô cùng phẫn nộ.
Biết sao được!
Trước mặt siêu cường giả cao cao tại thượng, có thể so với đệ tam nghị trưởng, đến cả quốc gia cũng phải khách khách khí khí, hắn chỉ là một gia tộc thì là cái gì? Cả liên minh HR mặc dù cung phụng mấy vị nghị sĩ, nhưng dù sao cũng chỉ là 'phụng dưỡng'. Đến cả liên minh HR cũng không tùy tiện trêu vào một nghị sĩ bình thường, chứ đừng nói dám trêu vào cấp độ như La Phong!
Bệnh Viện Nhân Dân đệ nhất Thiên Tân Thành, phòng bệnh hạng nhất.
Đám người nhà họ Thang, còn có nhà La Phong đều trong phòng. Còn bên ngoài có vô số nhân viên đội cảnh sát đặc biệt võ trang tụ tập.
- Động tĩnh to quá.
La Hoa nhìn ra bên ngoài
- Anh, không ít cảnh sát tới rồi.
- Đừng nóng.
La Phong lấy điện thoại di động ra
- Alô, ngươi tới bệnh viện rồi à? Ha ha, đúng, ta ở bệnh viện. Thấy trong bệnh viện có nhiều cảnh sát không? Ta đang bị cảnh sát vây chặt đó. Ha ha… Không sao đâu, chỉ là gặp phải một tên tiểu nhân cặn bã. Xử lý hắn một chút thôi. Ừm, được, ngươi tới đi.
Ngoài phòng bệnh.
- Đội số một vào chỗ!
- Đội số hai vào chỗ!
- Đội số ba vào chỗ!
Nghe máy bộ đàm truyền đến những thanh âm. Đại đội trưởng đội hành động đặc biệt Lý Đống nói:
- Mục tiêu là tinh thần niệm sư, mọi người phải dựa theo kế hoạch, không được sơ ý, phải hành động bắt giữ địch nhân. Còn nữa… không được làm thương tổn người vô tội trong phòng bệnh.
- Rõ.
- Rõ.
- Rõ.
Lý Đống khẽ gật đầu. Đội hành động đặc biệt phụ trách trị an Thiên Tân Thành, có đủ loại phương án đối phó với vũ giả lợi hại.
Vương Hưng An lúc này đang được người giúp đỡ nằm nghỉ trên ghế, hai mắt lóe sáng nhìn cảnh này.
- Hả?
Lý Đống đột nhiên móc trong túi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số đó, lập tức giật bắn người.
- Dạ, thủ trưởng!
Lý Đống lập tức đứng thẳng tắp, vẻ rất nghiêm túc.
- Dạ!
- Hiểu!
- Hiểu!
Lý Đống tắt điện thoại di động, rồi lập tức cầm lấy máy bộ đàm
- Rút, toàn bộ rút!
Đội cảnh sát đặc biệt vốn đã chiếm cứ các vị trí trọng yếu chung quanh, chuẩn bị hành động, chỉ có thể nhanh chóng triệt thoái một cách mù mờ, rồi sau đó dưới sự ra lệnh của Lý Đống, nhanh chóng bắt đầu xếp thành đội ngũ nghênh đón thủ trưởng.
- Lý Đống, chuyện gì thế?
Vương Hưng An ngồi trên ghế cạnh đó vội kêu.
- Câm!
Lý Đống trừng mắt
- Là Cổ thủ trưởng tới đó.
- Cổ Nghị?
Vương Hưng An giật bắn người.
Đội cảnh sát đặc biệt xếp làm hai hàng, đứng hai bên hành lang, ai nấy đứng thẳng tắp. Từ cuối hành lang, một trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nhìn có vẻ nhỏ gầy tháo vát, có hai thủ hạ đi theo, đang đi tới! Quân hàm hai thủ hạ này làm cho đám cảnh sát còn đứng thẳng hơn! Là thượng tướng lục quân! Hai thượng tướng lục quân làm người đi theo? Người này rốt cuộc là ai?
- Cô, bà cứ nghỉ ngơi. Ba, mẹ cứ ở đây nói chuyện với bà cô, con ra ngoài có việc.
Thanh âm vừa vang lên trong phòng bệnh, rồi một thanh niên mặc quần áo đơn giản màu đen đi ra. Trên hành lang vô cùng yên tĩnh!
Đội cảnh sát đặc biệt, viện trưởng bệnh viện, Vương Hưng An ngồi mẹp trên ghế đều không dám lên tiếng. Đội cảnh sát đặc biệt xếp thành hai hàng hai bên hành lang, còn ở giữa hành lang… Cổ Nghị đang đi về phía La Phong. La Phong vừa ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng tới trước.
- Cổ nghị sĩ.
La Phong mỉm cười đi qua.
- La nghị sĩ!
Cổ Nghị cũng đi tới.
Hai người mỉm cười bắt tay. Mọi người chung quanh không ai dám lên tiếng, chỉ có Vương Hưng An sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.