• 1,241

Chương 10: Thư của nữ hoàng (5)



Sau đó thì sao ạ?



Sau đó…
Giọng mẹ thoáng bất lực,
Mẹ đã trở thành chú chó ấy.



Nghĩa là sao ạ?


Mẹ cô bé thở dài:
Những gì Thâm Tuyết muốn tâm sự với chú chó, những lời oán thán Thâm Tuyết muốn trút lên chú chó đều lọt cả vào tai mẹ. ‘Thưa cô, đã lâu lắm rồi mẹ không gọi điện cho em’; ‘Thưa cô, nhiều khi em chỉ mong họ phát hiện ra em, nhưng có khi em lại sợ bị phát hiện’; ‘Thưa cô, hôm nay em thấy hai bạn nhỏ đánh nhau trên đường, nhìn còn thú vị hơn các trò chơi ở vũ hội’. Ngày nào con bé cũng lẽo đẽo bám theo mẹ, không ngừng kêu ca.



Về sau thì thế nào ạ?



Về sau, Thâm Tuyết có nhiều buổi vũ hội hơn, số môn học hằng ngày cũng tăng dần. Cứ như vậy, Thâm Tuyết trở thành một cô nhóc ít nói, càng ngày càng kiệm lời hơn. Mẹ hiếm khi được thấy lại bản hợp xướng rừng xanh ấy nữa.



Sau này, Thâm Tuyết trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Cô con gái lớn nhà họ Tô được nuôi dạy gia giáo; cô con gái lớn nhà họ Tô ngoan ngoãn biết điều; cô con gái lớn nhà họ Tô nhiệt tình làm từ thiện; nhưng chưa bao giờ có ai gắn Thâm Tuyết với từ ‘đáng yêu’, chỉ có mẹ biết, Thâm Tuyết đáng yêu đến thế nào.


Donna nhớ lại hình ảnh Nữ hoàng đăng tạp chí, trên poster và tranh vẽ.

Nhắc đến Nữ hoàng, mọi người hay miêu tả cô ấy bằng những từ ngữ như
thanh lịch
,
quý phái
,
duyên dáng
,
trong sáng
, nhưng từ
đáng yêu
chưa bao giờ thuộc về Nữ hoàng.

Phải chăng bản thân Nữ hoàng cũng không muốn được gắn với từ
đáng yêu
này?

Khi Nữ hoàng được nhận xét là
đáng yêu
thì phần lớn là mang nghĩa xấu.

Nữ hoàng Thâm Tuyết
đáng yêu
sẽ mang dáng vẻ thế nào?

Donna chớp mắt, thể hiện khao khát muốn được khám phá.


Khi Thâm Tuyết còn là đứa nhóc như con, có một quyển sổ chỉ có con bé và mẹ biết. Nội dung quyển sổ vô cùng đáng yêu, con đoán xem Thâm Tuyết viết gì lên sổ?
Nét mặt mẹ thể hiện sự hãnh diện, giọng nói êm ả,
Cuốn sổ viết, ‘Khi lớn lên, tôi muốn xỏ khuyên mũi giống mẹ’; ‘Khi lớn lên, Tô Thâm Tuyết phải xăm chữ ‘God is a women’ lên mu bàn tay’; ‘Khi lớn lên, tôi muốn trở thành bạn gái của ca sĩ nhạc Rock, tôi muốn hôn anh ấy trên đường phố lớn’; ‘Khi lớn lên, tôi muốn làm quen với một hoạ sĩ vẽ chân dung, tôi muốn làm người mẫu khỏa thân cho anh ta’; ‘Khi lớn lên, tôi muốn giơ ngón giữa ở bàn tay xăm hình với Tô Văn Hàn, nói cho ông ta biết, trong mắt tôi ông ta chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một lão già núp bóng gia tộc mà thôi; ‘Khi lớn lên, tôi muốn lắc mông nhảy trước các đại biểu Quốc hội Goran.’


Dần dần, giọng nói ngân vang của mẹ dần trầm lắng lại:


Cuốn sổ của Thâm Tuyết còn viết: ‘Thưa cô, khi lớn lên, em có thể có một tình bạn không?’; ‘Thưa cô, khi lớn lên, em có thể một mình đi đến một nơi thật xa không?’; ‘Thưa cô, khi lớn lên, mẹ em có ôm con gái mình như những người mẹ khác trên đời không. Mà dù không ôm, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng được rồi, chính là ánh mắt xuất phát từ tận đáy lòng, để em biết rằng mẹ đang quan tâm em’; ‘Thưa cô, em phải lớn đến mức nào, ba mới chú ý đến em…’

Mẹ nhìn đăm đăm ra cửa sổ, đến khi nước mắt lại giăng kín đôi mắt mông lung của mẹ.

Sau cái chớp mắt, ánh lệ trở thành giọt nước vương trên khóe mắt.

Mẹ cúi đầu, nói:
Donna, Thâm Tuyết đáng thương lắm.



Mẹ, chẳng phải cô ấy là Nữ hoàng sao, không phải sao?
Donna nói như vậy để an ủi mẹ, trông mẹ đau lòng quá.

Ở quốc gia mặt trời không bao giờ lặn có Nữ hoàng Victoria, Goran có Nữ hoàng Thâm Tuyết, vương miện tuyệt đẹp trên đầu họ khiến vô số đứa trẻ thốt lên điều ước khi thấy sao băng lướt qua bầu trời: Khi lớn lên, tôi muốn trở thành Nữ hoàng.

Donna biết, không phải cứ cố gắng hay học giỏi là có thể đội chiếc vương miện Nữ hoàng tuyệt đẹp ấy, nhưng điều này không thể ngăn cản niềm vui mơ về Nữ hoàng mỗi đêm của cô.

Vì vậy, mẹ nhìn đi, trở thành Nữ hoàng là một chuyện vĩ đại giỏi giang đến cỡ nào.

Ai ngờ câu nói này lại làm nước mắt mẹ rơi xuống nhiều hơn. Mẹ khóc rưng rức như một đứa trẻ, nói bởi vì Thâm Tuyết trở thành Nữ hoàng nên mới đáng thương.


Tại sao lại thế?
Donna vừa lau nước mắt cho mẹ vừa hỏi.


Bởi vì trở thành Nữ hoàng rồi, những chuyện Thâm Tuyết viết trong quyển sổ kia đều sẽ không thể thực hiện được nữa.


Ngẫm nghĩ lại, Donna thấy mẹ nói đúng. Nữ hoàng xỏ khuyên mũi? Nữ hoàng xăm hình
God is a women
lên mu bàn tay? Như vậy đâu có ra gì phải không? Còn chưa nói đến cởi đồ làm người mẫu cho họa sĩ vẽ tranh khỏa thân.

Nói vậy, Thâm Tuyết trở thành Nữ hoàng rồi thì không thể thực hiện những việc cô muốn làm khi trưởng thành đã viết trong cuốn sổ. Không thể làm việc mình muốn sẽ khiến con người ta bức bối.

Nghĩ vậy, đúng là Nữ hoàng có hơi đáng thương.


Trông kìa, cả Donna cũng cảm thấy Thâm Tuyết đáng thương.
Mẹ lại òa khóc.

Mẹ vừa òa lên, nước mắt lại tràn ra, cô bé mất bao công sức mới lau sạch nước mắt cho mẹ đấy.


Mẹ, Nữ hoàng đã cưới ngài Thủ tướng rồi.
Nói đến đây, Donna lại kích động, chỉ mong bản thân được trở thành Tô Thâm Tuyết.

Nếu nói Tô Thâm Tuyết trở thành Nữ hoàng là điều khiến cô ước ao hâm mộ, thì việc Tô Thâm Tuyết kết hôn với Utah Tụng Hương là điều khiến cô vô cùng ghen tỵ.

Donna bỗng thấy tức tối bất bình.


Không phải chỉ không xỏ khuyên mũi thôi sao? Không phải chỉ không thể xăm tay thôi sao? Không phải chỉ không thể nhảy lắc mông thôi sao? Chưa kể, ngài Thủ tướng có thể quẳng một ca sĩ nhạc Rock ra ngoài vũ trụ!
Donna càng nói càng ấm ức,
Tô Thâm Tuyết được kết hôn với ngài Thủ tướng đấy, không phải sao?


Dường như câu này đã làm mẹ hoảng hốt. Mẹ không khóc nữa, chỉ thẫn thờ nhìn cô.

Donna tưởng mẹ thừa nhận lời mình nói, thầm thấy đắc ý, giọng cũng cao hẳn lên:
Quan trọng hơn cả là, ngài Thủ tướng mà Nữ hoàng cưới không phải người nào khác! Ngài Thủ tướng mà Nữ hoàng cưới chính là Utah Tụng Hương.


Đúng vậy, nếu
Utah Tụng Hương

Ngài Thủ tướng
là một mệnh đề lựa chọn, Donna sẽ không chút do dự khoanh tròn cái tên Utah Tụng Hương.

Cô bé phẫn nộ nói:
Mẹ, Nữ hoàng đã cưới Utah Tụng Hương rồi, cô ấy chính là người phụ nữ may mắn nhất trên đời này.



Cưới Utah Tụng Hương rồi, Thâm Tuyết chính là người phụ nữ may mắn nhất trên đời sao?
Mẹ lẩm bẩm hỏi.

Cô bé gật đầu lia lịa.

Mẹ lắc đầu, ánh mắt lại trôi về nơi xa xăm, lẩm nhẩm nói, không phải vậy, Donna nói sai rồi.

Tô Linh không thể nói với một đứa trẻ mới lớn rằng, trưởng nam của gia tộc Utah thích hợp làm một Nguyên thủ quốc gia, nhưng không thích hợp để làm chồng của một người phụ nữ.

Tô Linh đã dự đám cưới của Tô Thâm Tuyết, đây là chuyện mà ngay cả chồng bà cũng không biết.

Chồng bà không biết, Thâm Tuyết cũng không biết.

Không ai biết rằng, năm tiếng trước đám cưới, Tô Linh đã gặp Utah Tụng Hương.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.