Chương 116: Đâm chồi và héo úa (1)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1272 chữ
- 2022-02-04 08:14:18
Có âm thanh vang lên bên tai cô:
Nước mắt này có phải vì anh ta không?
Mẹ, mẹ có cô đơn không?
Mẹ đừng lo, chờ con, có một ngày con sẽ bước tiếp dấu chân của mẹ. Đến lúc đó, mẹ không còn phải cô đơn nữa. Con cũng rất thích biển sâu, nơi đó có sự tĩnh lặng mà con khát vọng có được.
Dáng vẻ em rơi nước mắt bây giờ xấu quá.
Âm thanh ấy nói với cô.
Mặt chìm vào gối đầu trong bị động, anh lôi cô về từ Napoli bằng cách thức của mình. Dần dần, suy nghĩ của cô tan ra, chỉ biết khuất phục những động tác lặp đi lặp lại cần mẫn không ngừng nghỉ, cuối cùng chìm ngập trong một mảng xanh đổ ập xuống cùng tiếng gầm của người đàn ông. Cùng lúc đó, tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh. Ngay lập tức, gò má trắng nõn của người đàn ông đã in hằn năm vết ngón tay, vết hằn đỏ dần lên bằng tốc độ có thể thấy được.
Tô Thâm Tuyết rất hài lòng nhìn má trái của Utah Tụng Hương in năm dấu ngón tay của mình.
Màn đánh vật trả lại cho Thủ tướng một cái tát. Cái tát này rất hợp lý, hợp lý đến mức ngay cả ngài Thủ tướng cũng không tìm được lý do phản bác. Sức lực của cái tát ấy mang theo cảm xúc hưng phấn khi lên đỉnh, chắc hẳn mạnh hơn bình thường nhiều. Năm vết ngón tay ấy có để lại đến ngày mai hay không cũng chẳng phải chuyện to tát. Tô Thâm Tuyết cười thầm.
Ngày mai anh phải tham gia phiên điều trần. Không biết các nghị sĩ hay vặn vẹo Utah Tụng Hương có nhân tiện bảo anh giải trình xuất xứ năm vết ngón tay trên mặt anh không. Nếu có, chắc chắn anh sẽ không nói vết tích đó xuất phát từ Phu nhân Thủ tướng. Ngài Thủ tướng và Phu nhân Thủ tướng là một cặp vợ chồng yêu nhau say đắm. Chuyện Phu nhân Thủ tướng tát Thủ tướng sẽ dấy lên tin đồn ly hôn.
Không xuất phát từ Phu nhân Thủ tướng, vậy là từ ai?
Đây không phải vấn đề mà cô nên lo lắng lúc này, mí mắt cô đã không sao mở nổi nữa rồi.
Đên nay tên khốn này đã đã dùng đủ cách hành hạ cô quá đáng. Bây giờ cô rất cần ngủ một giấc thật ngon, trước khi ngủ…
Từ bé đến lớn Utah Tụng Hương chưa từng bị ai tát. Cô là người đầu tiên tát anh, người tát anh là con gái lớn nhà Tô anh không buồn để mắt đến này.
Bị chóc tức rồi sao? Miễn cưỡng ngước mắt, cô nhìn Utah Tụng Hương.
Dù tên khốn này làm chuyện tệ hại với cô đến thế, cô vẫn cảm thấy anh quá đẹp.
Cơn sóng tình vẫn còn chưa tan khỏi mặt anh, những giọt mồ hôi vương trên đó làm đường nét của anh sắc sảo hơn. Đôi mắt thường ngày vẫn hờ hững giờ khắc này lại có chút nóng bỏng.
Đôi mắt có chút nóng bỏng ấy đang nhìn cô. Sau khi hờ hững liếc nhìn mặt cô, đôi mắt ấy rơi xuống khóe miệng cô.
Sao cơ, cũng muốn trả lại cho cô một cái tát? Anh đang tìm nơi xuống tay à?
Một cái tát chẳng là gì đối với kẻ mang dã tâm như Tô Thâm Tuyết. Đừng quên, ai bảo đảm chiếc Vương miện Hoa hồng xinh đẹp cho cô. Hơn nữa người phụ nữ này đã hưởng quá nhiều từ anh, tại sao lại tát anh chứ?
Trước giờ Utah Tụng Hương vốn là người có thù tất báo.
Cô hỏi:
Muốn trả lại em một cái tát sao?
Cô nhếch khóe miệng, hơi đau, chỉ mong anh có thể thương hoa tiếc ngọc một chút, nếu không mặt cô chắc chắn sẽ sưng vù lên.
Mắt anh rời khỏi mặt cô.
Nếu muốn tát em thì nhanh lên đi, em buồn ngủ.
Cô nói như thật.
Một giây, hai giây, ba giây.
Lặng thinh.
Giây thứ tư, Tô Thâm Tuyết xoa mí mắt. Thời khắc mí mắt lại ấy, cơn buồn ngủ như biển lớn mênh mông.
Cơ thể cô chìm vào giấc ngủ, nhưng tinh thần lại đang tập trung cao độ. Chút tiếng động như gần mà như xa, trong mơ màng, cơ thể cô được đặt xuống nước. Nước thật ấm áp, người ấy ôm cô thật dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến cô nghi ngờ người đó không phải là anh. Nhưng không thể có chuyện cô nhận nhầm anh là người khác, từ hơi thở đến hành động của anh.
Để có thể đạt đến vị thế này, cô đã từng tốn rất nhiều thời gian và sức lực quan sát anh, làm quen với việc hiểu anh. Giờ đây nghĩ lại, cô đang mua dây buộc mình.
Cười khổ, khóe miệng cô nhói lên đau đớn, anh chạm nhẹ lên khóe miệng cô. Trong mơ hồ, cô nghe tiếng thở dài.
Khi bừng tỉnh, cô ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngào ngạt. Khóe miệng có thứ gì đó lạnh lạnh, cô vươn tay theo bản năng.
Tay lơ lửng giữa không trung, thanh âm kề bên tai bảo cô đừng động, nói với cô rằng, anh đang bôi thuốc cho cô.
Lại một lần bừng tỉnh nữa, cô lúc trước vẫn đang đưa lưng về phía anh đã lại quay mặt vào với anh để ngủ. Phán đoán từ đôi tay ôm cô kia, lần này không phải cô chủ động.
Utah Tụng Hương chủ động ôm Tô Thâm Tuyết ngủ, việc này làm cô hơi không quen. Nhưng cô vừa xoay vai đã nghe tiếng nạt khẽ:
Đừng lộn xộn.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu cô:
Màu xanh lục có gì đẹp? Thích màu trắng không được sao? ‘Ba chàng lính ngự lâm’ có gì hay? Không phải anh nói ‘Kiêu hãnh và định kiến’ hay, tất cả đều là lý tưởng hóa. Nhắc đến lý tưởng hóa, ‘Ba chàng lính ngự lâm’ chỉ có hơn chứ không có kém, anh ghét mấy thứ lý tưởng hóa.
Suy nghĩ dần tập trung lại. Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, chắc hẳn trời vừa sáng.
Để cô nghĩ lại xem, mấy chục tiếng vừa qua đã xảy ra chuyện gì?
Utah Tụng Hương sỉ nhục cô, còn dùng cách thức khác trừng phạt cô. Đương nhiên, cuối cùng cơ thể cô cũng khuất phục sự trừng phạt ấy. Vì không cam lòng, cô đã cho anh một cái tát. Sau đó, anh bế cô đến phòng tắm, tắm rửa gội đầu bôi thuốc cho cô, rồi ôm cô ngủ.
Lúc trời vừa sáng, anh đã nói những lời kia.
Câu nói ấy có thể hiểu thành: Anh đang thể hiện sự bất mãn với việc cô thích màu xanh lục chứ không phải màu trắng, thích
Ba chàng lính ngự lâm
chứ không phải
Kiêu hãnh và định Kiến.
Anh vẫn tiếp tục diễn thuyết.
Không phải là không được thích màu xanh lục, hay không được thích ‘Ba chàng lính ngự lâm.’ Anh bất mãn vì hai thứ này lại có thể khiến một người chồng cảm thấy thất bại. Như Lịch nói, đây là biểu hiện tệ hại làm người ta phải mở rộng tầm mắt. Điều thật sự làm người chồng này phát điên là, anh ta nói nếu người vợ của người đàn ông ấy là em gái anh ta, chắc chắn anh ta sẽ khuyên em gái mình nên gửi đơn ly dị người chồng ấy.