• 643

Chương 132: Xuân đi xuân lại về (2)



Tại sao lúc nào cũng là em sang chỗ anh mà không phải là anh sang chỗ em chứ?
Cô bất bình vặn hỏi.

Đáp lại cô, lúc nào anh cũn8g giải thích đủ loại lý do như
Anh bận việc
,
Ngày mai anh có cuộc họp lúc sáng sớm
… Cuối cùng còn nói thẳng luôn rằng,
Vì anh khôn3g thích Cung điện Jose, anh ghét bị cả đống ánh mắt nhìn chòng chọc vào.


Thật ra thì, Tô Thâm Tuyết cũng không thích Cung điện9 Jose.
Không có sao? Giới truyền thông thật sự không dùng sai từ sao?
Cô liếc mắt về phía gương, hai tay khẽ ôm gương mặt mình, sao hai má cô lại ửng đỏ lên thế kia?
Cô giáo ơi, lúc này đây em có thật sự
tươi cười rạng rỡ
như đám người đó đã nói hay không thì vẫn chưa biết, nhưng người con gái với đôi mắt long lanh trong gương kia lại là thật.
Cô giáo ơi, cô không biết Tụng Hương đáng ghét thế nào đâu. Cũng như tối qua, anh ấy lái thẳng xe đến ven hồ đã làm em sợ chết khiếp.
Phải biết rằng, bên người hai người họ khi ấy không có bất cứ vệ sĩ nào. Vốn dĩ cũng có hai vệ sĩ riêng, nhưng không biết anh làm thế nào mà hai vệ sĩ ấy không đuổi theo hai người họ nữa. Lúc ấy, bên bờ hồ không một bóng người, xung quanh toàn là cây cối, tuy nói là xe chống đạn, nhưng lỡ may có kẻ tập kích thì sao đây?
Cô bảo anh quay đầu xe lại, nhưng anh lại càng lái nhanh hơn. Cô nói với anh rằng mình lo lắng, vậy mà anh cũng chẳng mảy may quan tâm.
Xe dừng lại dưới bóng râm của mấy thân cây to. Cô cứ tưởng anh đang định đưa cô đến ven hồ ngắm cảnh. Nhưng không, anh lại còn đưa cho cô một hộp vuông, nói rằng mình đã nhờ vệ sĩ riêng đi mua giúp. Vừa chạm tay đến nhãn hiệu của chiếc hộp, sắc mặt Tô Thâm Tuyết tức thì nóng bừng như thiêu đốt, nhận không được mà ném trả cũng không xong. Cô chỉ biết đờ người ra nhìn anh, rồi lại nhìn quanh xem bên ngoài có ai không, xong lại nhìn trong xe một lượt, tim đập thình thịch quan sát nóc xe. Đã thế, lúc này đây, anh còn bồi thêm một câu:
Giờ em đã biết vì sao mấy người họ không dám bám theo chúng ta rồi chứ?

Đương nhiên, Utah Tụng Hương đang nhắc đến hai vệ sĩ riêng của mình.
Anh lại bồi thêm:
Bây giờ họ đang ở lối ra của bờ hồ, anh đã dặn họ bốn mươi phút nữa hẵng đến đây.

Khoảng thời gian này, giới truyền thông thành phố Goose luôn miêu tả Nữ hoàng của bọn họ bằng mấy chữ
tươi cười rạng rỡ.

Tươi cười rạng rỡ ư? Xưa nay, Tô Thâm Tuyết chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có bất cứ liên quan gì với những từ như thế, nên không khỏi oán trách với Hà Tinh Tinh sao giới truyền thông cứ dùng từ linh tinh như thế.

Thưa Nữ hoàng, họ không hề dùng sai từ.
Thế mà Hà Tinh Tinh lại đáp.
Đối với cô, số Một đường Jose còn đỡ hơn một chút, hệ thống cách âm cũng tốt hơn Cung điện Jose nhiều. Tất cả cũng là vì6 Cung điện Jose được xây dựng đã lâu. Khi ấy không ai có khái niệm gì về hệ thống cách âm, do đó, khả năng cách âm ở Cung điện Jose cũn5g chỉ tốt hơn nhà dân bình thường một chút mà thôi, Nữ hoàng cũng phải dè dặt hơn rất nhiều.
Cũng còn may, mỗi lần anh muốn cô sang chỗ anh, anh đều sẽ nói trước với Christie, hơn nữa còn điều động xe đến Cung điện Jose đón cô. Thậm chí thỉnh thoảng anh còn tự mình lái xe đến đón cô.
Những hôm không cần tham dự công vụ vào buổi sáng, cô sẽ chậm rãi tỉnh giấc trong phòng ngủ của anh, nếu vào trúng những ngày anh làm việc ngay tại số Một đường Jose, hai người thậm chí còn có thể dùng bữa trưa cùng nhau.

Thâm Tuyết.



Ừm.
Cô nhìn quanh quất, đáp lại thật khẽ.


Chúng ta có bốn mươi phút.
Anh kéo chiếc kẹp trên mái tóc cô xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.