Chương 144: Xuân đi xuân lại về (7)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1266 chữ
- 2022-02-04 08:14:49
Nếu như có một ngày, có một người phụ nữ đến tìm tôi, ngỏ ý muốn làm người mẫu miễn phí cho tôi, thì… Tôi đồng ý. Dù cho, địa v8ị của cô ấy là một Nữ hoàng.
Anh đã trả lời cô như vậy.
Nói xong, anh còn bổ sung thêm một câu,
Tất nhiên, tôi sẽ trả3 cho cô ấy phí đi lại.
Tới giờ cơm tối, người phụ trách Văn phòng Thư ký Hoàng gia gọi điện cho Christie.
Mục đích chính là để xác nhận xem trong chuyến thăm tới cung điện hôm nay của chàng trai trẻ Missisippi có gì bất thường không.
Nhìn theo hướng mà Lục Kiêu Dương đi khuất, Tô Thâm Tuyết khẽ thì thầm...
Tạm biệt, Lục Kiêu Dương.
Tám giờ tối, Utah Tụng Hương đã phái một chiếc xe và vệ sĩ riêng của anh tới cung điện.
Tám giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết thay một bộ đồ nhẹ nhàng hơn. Nói là nhẹ nhàng, nhưng cũng đã được lựa chọn kỹ càng, vừa trễ nải vừa quyến rũ.
Vài giây trôi qua.
Nói đi.
Lục Kiêu Dương đã từ chối voucher đặt phòng miễn phí mà Hoàng gia chuẩn bị cho mình. Đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc gọi này.
Việc này chưa từng xảy ra với bất kỳ vị khách nào khác. Hơn nữa, cùng với thủ tục nhận đặt phòng được trả về còn có năm nghìn đô la Mỹ. Sau khi xác minh, năm nghìn đô la Mỹ này được xuất từ Phòng Tài chính của Nữ hoàng, Văn phòng Thư ký của Nữ hoàng không dám làm việc tắc trách.
Lần này, cô không chiều anh nữa.
Cô nói với anh,
Tụng Hương, chúng ta nói chuyện đi.
Được thôi, những thanh niên trẻ có tâm hồn nghệ thuật thì lúc nào cuộc sống cũng xoay quanh tình yêu và đối nghịch với tiền bạc.
Hơn nữa, Lục Kiêu Dương đã đi qua tận sáu quốc gia với số tiền chưa tới bốn ngàn đô la, lại có ngoại hình sáng sủa, biết nói những lời khiến người khác vui lòng, tốt nghiệp Đại học MIT, lại còn biết vẽ tranh. Người như vậy chắc chắn không cần phải bận tâm lo lắng rồi.
Tô Thâm Tuyết quyết định không phải bận lòng về chàng trai trẻ đến từ Missisippi nữa.
Hơn nữa, lúc này, toàn bộ tâm trí của cô đã bay tới số Một đường Jose rồi.
Tay anh nán lại trên khóe mắt cô khoảng nửa giây rồi rời đi.
Cô thất vọng ê chề, vùi mặt vào ngực anh.
Chín giờ mười phút, chiếc xe được lái vào bãi đỗ xe số Một đường Jose.
Rất hiếm khi Utah Tụng Hương xuất hiện tại bãi đỗ xe. Anh mở cửa xe cho cô rồi khen trang phục của cô hôm nay thật đẹp khiến Tô Thâm Tuyết tươi như hoa. Hai người cùng bước vào thang máy. Vừa bước vào trong, anh liền không kiêng dè gì mà táy máy, cô cũng phản kháng vài lần cho có lệ. Từ thang máy bước ra, anh bế cô đi thẳng về phòng ngủ. Chín giờ hai mươi lăm phút, đèn trong phòng ngủ được vặn xuống mức sáng thấp nhất, bao trùm lên bóng hai người. Tới lúc mệt lử, dưới ánh sáng mờ ảo, dưới ánh nhìn còn vương những xúc cảm dào dạt từ đôi mắt anh, cô không còn biết lúc này là ngày tháng năm nào, ban ngày hay đêm tối, thế giới ngoài kia đang thay đổi ra sao nữa. Trong mắt cô lúc này chỉ có anh, duy nhất mình anh.
Thời gian trôi đi thật chậm.
Cũng không biết qua bao lâu, anh hỏi một câu
Em ngủ chưa?
Cô lắc đầu hỏi lại,
Anh ngủ rồi sao?
Tiếng cười của anh vang lên từ đỉnh đầu cô, anh thì thào gọi
Cô nàng ngực khủng.
Cô liền đá vào chân anh. Tiếng gọi
Cô nàng ngực khủng
kia hàm chứa ẩn ý rõ ràng. Cô vờ như không hiểu, anh khẽ cắn vào tai cô, nói rằng Thủ tướng muốn ăn viên kẹo thứ hai.
Tại sao lại phải nói chuyện?
Giọng điệu trong câu trả lời của anh như muốn nói rằng đề nghị của cô thật ngớ ngẩn biết bao.
Cô còn hy vọng điều gì cơ chứ? Nhưng lúc này cô thật sự rất muốn trò chuyện cùng anh, gọi tên anh.
Tô Thâm Tuyết bước đến bên cửa sổ, nhìn theo Lục Kiêu Dương đang được hai thị vệ dẫn5 đường, đi tới lối ra của vườn Bích Thảo.
Dần dần, mái tóc đuôi ngựa dễ thương xa dần. Dần dần, đôi giày công chúa màu hồng cũng mờ dần. Dần dần, bóng dáng cao gầy kia chỉ còn là một chấm nhỏ, cuối cùng bị nuốt chửng giữa màu xanh của cây cối.
Con cái lớn lên trong một gia đình nữ tính thật khác biệt, thật sự là một cậu nhóc khiến người 9ta yêu mến.
Nếu Thủ tướng của đất nước này đáng yêu được bằng một phần ba như vậy thôi, thì chắc Nữ hoàng của đất nước 6này sẽ được vui cười suốt cả ngày.
Lúc này, điều khiến Tô Thâm Tuyết lo lắng chính là vấn đề nơi ăn chốn ở của anh chàng Lục Kiêu Dương không một xu dính túi kia.
Chàng trai này thật không biết tốt xấu là gì. Khách sạn bảy sao đấy. Chẳng phải anh chỉ cần ở Goran du lịch vài ngày, rồi dùng số tiền cô gửi tặng mua vé máy bay quay về Mỹ là ổn thỏa rồi sao?
Sau khi biết được khoản tiền đó là do Nữ hoàng tặng, hiểu rõ cuộc gặp gỡ giữa Nữ hoàng và vị khách kia không có vấn đề gì, người phụ trách Văn phòng Thư ký Hoàng gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý do mà vị khách kia trả lại thủ tục nhận phòng và khoản tiền mặt không nằm trong phạm vi chức trách của họ. Điều họ quan tâm là vị khách này liệu có động cơ làm ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của Nữ hoàng hay không.
Cho nên, cô dịu dàng nũng nịu,
Vậy tâm sự với em có được không?
Tâm sự với em và chúng ta nói chuyện đi thì có khác gì nhau đâu.
Ngốc.
Anh gõ trán cô
Còn tại sao nữa, em là Nữ hoàng.
Biết ngay mà, cô nghe thấy liền xị mặt ra ngay.
Cô kéo tay anh khẽ đặt lên mắt cô, nơi đó vẫn còn vương những giọt lệ nơi khóe mắt.
Tụng Hương, anh hiểu chưa, Tụng Hương, anh nhìn rõ chưa, Tụng Hương, người phụ nữ trước mặt anh tên là Tô Thâm Tuyết không giữ lại bất cứ thứ gì với anh, là Tô Thâm Tuyết tình nguyện dành cho anh tất cả, anh nhìn thấy chưa?
Tô Thâm Tuyết thầm mắng Utah Tụng Hương, tiếp tục dùng giọng điệu dịu dàng dụ dỗ,
Nếu như anh tâm sự với em, em đảm bảo viên kẹo thứ hai mà Thủ tướng được ăn sẽ vô cùng ngọt ngào.
Lần này Utah Tụng Hương phản ứng rất dữ dội, anh gằn giọng,
Tô Thâm Tuyết, trước mặt người khác em không được dùng giọng điệu này để nói chuyện đâu đấy. Đương nhiên, nội dung như vừa rồi cũng không được.
Tại sao?
Cũng không biết do đâu, đáy lòng cô nảy sinh một kỳ vọng nho nhỏ.
Cái gì cơ?
Không phải em bảo anh tâm sự cùng em sao?
Giọng anh hơi miễn cưỡng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.