• 643

Chương 149: Lại một năm nữa (1)


Bề trên ư? Tang Nhu thật sự xem Tô Thâm Tuyết cô là bề trên đấy à? Tô Thâm Tuyết vừa nghĩ vừa nhìn vào hình ảnh phản chiếu c8ủa chính mình trong gương.

Cô vừa thức dậy từ giấc ngủ trưa, rèm cửa đã được mở ba phần tư, khả năng lấy sáng vô cù3ng tốt. Lúc này, Hà Tinh Tinh đang giúp cô chỉnh lại mái tóc, đối diện cô là tấm gương hình bầu dục viền vàng xen lẫn mấy đ9óa hoa mộc miên, mà người con gái trong gương kia lại dường như có chút khác lạ.

Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh giú6p cô lấy nước hoa quả, còn nói rõ là muốn uống nước lựu tươi.
Khó trách dạo gần đây, nhiếp ảnh gia của cô hiếm khi tỏ ra hài lòng. Hóa ra, mặt cô đã nhỏ đi trông thấy, mà hoàn toàn không phải là vì cô gầy đi.
Người con gái trong gương… Có phải là vì ánh sáng quá chói chang không?
Tại sao những dấu hiệu tuổi tác này lại lũ lượt xuất hiện trên gương mặt cô chỉ sau một giấc ngủ trưa cơ chứ? Phải rồi, lẽ ra cô không nên uống nước trước khi đi ngủ. Có lẽ chính vì uống nước nên mắt cô mới hơi sưng phù như thế.
Mặt nạ Zorro đã được giữ lại, thế thì đôi nhẫn kia lại càng không thể nào bị vứt đi. Không những thế, tôi còn không ngừng lấy chúng ra mà ngắm nghía từng giây từng phút.
Thời gian dần trôi, việc chỉ được ngắm nhìn đôi nhẫn ấy đã không còn khiến tôi thỏa mãn được nữa. Vào một buổi sáng cuối tuần rảnh rỗi, tôi đã đeo chiếc nhẫn nữ vào ngón áp út của mình, rồi lại nắm chặt chiếc nhẫn nam trong lòng bàn tay.
Sau đó, tôi còn mua một sợi dây chuyền, lồng hai chiếc nhẫn ấy vào, mà sợi dây chuyền có lồng hai chiếc nhẫn ấy hiện đang được đeo trên người tôi.
Lúc Nữ hoàng hỏi cô vì sao lại tặng quà, Tang Nhu quả thật đã không thể thốt thành lời. Trong tiềm thức, cô luôn tin rằng mình tặng quà cho Nữ hoàng xuất phát từ lòng biết ơn. Cô cũng biết rất rõ, Nữ hoàng không thiếu bất cứ thứ gì, nhưng cô vẫn muốn tặng cho Nữ hoàng chút gì đó để thể hiện tấm lòng.
Tuy nhiên, khi câu hỏi này được thốt lên, mọi chuyện dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Sao cô lại tặng quà cho tôi?

Tô Thâm Tuyết vẫn yên lặng đợi câu trả lời.
Chốc lát sau, đầu bên kia mới vang lên giọng nói của Tang Nhu:
Không có.

Cuộc điện thoại với Nữ hoàng đã kết thúc từ lâu, nhưng Tang Nhu vẫn cứ cầm điện thoại ngẩn người.
Không biết đã bao lâu trôi qua, người con gái ngoài gương dần dí sát về phía người con gái trong gương, mãi đến khi hai người chỉ còn cách nhau một lớp kính.
Cuối cùng Tô Thâm Tuyết đã biết, điều khác lạ trên gương mặt mà cô vẫn không ngừng băn khoăn kể từ sau giờ ngủ trưa kia là gì. Nghĩ đến đây, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng xoa lên khóe mắt mình.
Hóa ra, khóe mắt cô đã xuất hiện vết chân chim nhàn nhạt, hằn lên phía đuôi mắt, thấp thoáng như lông tóc của trẻ sơ sinh.
Đi lấy nước hoa quả vốn không phải là nhiệm vụ của Hà5 Tinh Tinh, nhưng cô vẫn nũng nịu nài nỉ:
Tôi cứ muốn cô đi lấy cơ.

Thấy thế, Hà Tinh Tinh chỉ đành chiều lòng cô.
Tô Thâm Tuyết không nhúc nhích, chỉ nhìn người con gái bên trong gương, mà người con gái bên trong gương cũng đang nhìn cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt cô lại lướt qua hộp quà mà Tang Nhu tặng mình. Cô lớn hơn Tang Nhu chín tuổi, khoảng cách tuổi tác này cũng đủ để tạo thành sự cách biệt nho nhỏ giữa hai người, cũng khó trách Tang Nhu lại viết một câu
Chúc Nữ hoàng dồi dào sức khỏe
lên tấm thiệp.
Tang Nhu.

Cảm ơn Nữ hoàng bệ hạ.

Còn về lý do vì sao lại tặng quà, Tang Nhu đã trả lời rằng, trước khi trở lại Goran, cô và những người làm từ thiện khác cùng đi dạo chợ đêm ở Sydney, ai nấy đều mua quà tặng về cho người thân bạn bè.

Thế là… Thế là…
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng Tang Nhu càng lúc càng nhỏ,
Thế là… Tôi…

Kỳ lạ thật, thứ này đã xuất hiện từ khi nào vậy chứ?
Vào sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cô, mấy vết hằn này chưa từng xuất hiện, ngay cả mấy tháng trước cũng không. Vậy rốt cuộc chúng xuất hiện từ lúc nào?
Một tuần trước ư? Hay là mới hôm qua?

Hả?

Có vẻ đối với Tang Nhu, câu hỏi của Tô Thâm Tuyết có phần đường đột.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài, nói:
Tôi rất vui khi nhận được quà của cô.

Nghĩ vậy, cô cầm điều khiển từ xa, kéo rèm cửa sổ đang mở ba phần tư lại chỉ còn mở một phần tư. Ánh sáng trong phòng cũng theo đó mà dịu đi đôi chút.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết mới nhìn lại người con gái trong gương. Đó vẫn là Nữ hoàng ngọt ngào mà dân chúng Goran hằng yêu mến.
Chỉ là, hôm nay, cằm của vị Nữ hoàng ngọt ngào này có hơi nhọn hơn một chút mà thôi. Nhưng chẳng phải như thế sẽ càng khiến cô ăn ảnh hơn sao?

Bởi vì tôi đã viết cho chồng cô rất nhiều lá thư, mà cho đến tận lúc này đây, việc viết thư này vẫn chưa từng gián đoạn.
Đây mới thật sự là đáp án.
Không chỉ thế đâu… Thưa Nữ hoàng…
Tôi không chỉ viết thư cho chồng cô, tôi còn luôn gìn giữ chiếc mặt nạ Zorro mà chồng cô đã từng đeo vào đêm hôm ấy.
Tô Thâm Tuyết đã nhận quà của cô gái này mấy lần, nhưng lại chưa lần nào gọi điện thoại cảm ơn. Không những thế, kể từ khi Tang Nhu đi học ở miền Đông Goran, Tô Thâm Tuyết cũng chưa gọi cho cô ấy lấy một lần.
Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết chủ động gọi điện thoại cho Tang Nhu.
Cuộc gọi đầu tiên không có người nhận, nhưng đến cuộc gọi thứ hai thì đầu bên kia nhấc máy.

Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.

Sau khi trò chuyện vài câu, không biết vì sao, Tô Thâm Tuyết lại chợt hỏi:
Mua quà cho Nữ hoàng, vậy có mua quà cho Thủ tướng không?


Hả?

Ở đầu bên kia điện thoại, Tang Nhu lắp bắp nói:
Bởi vì đây là số điện thoại lạ, mà tôi lại rất ít khi nhận điện thoại từ số lạ… Không ngờ… Không ngờ… Nữ hoàng lại… lại gọi điện thoại cho tôi.

Xem ra, tính cảnh giác của cô gái này vẫn còn rất mạnh.
Tô Thâm Tuyết cứ tưởng điều kiện an yên ở Goran có thể khiến Tang Nhu dỡ bỏ phòng bị trong lòng mình. Nhưng giờ có thể thấy, còn một chặng đường dài để xử lý vấn đề này.
Trong điện thoại, Tang Nhu lần lượt trả lời từng câu hỏi của Tô Thâm Tuyết như:
Đã quen với cuộc sống ở Goran chưa?
;
Việc học hành thuận lợi chứ?
;
Cảm giác lần đầu tiên tham gia hoạt động từ thiện mà Chính phủ tổ chức như thế nào?

Sau khi trả lời xong, Tang Nhu còn tỏ ra quan tâm đến vấn đề sức khỏe dạo gần đây của Nữ hoàng.

Tôi rất khỏe.
Tô Thâm Tuyết cười nói, cũng ngỏ lời cảm ơn vì món quà Tang Nhu gửi tặng,
Sao cô lại tặng quà cho tôi?

Hay là lúc cô ngủ trưa vừa rồi?
Từ năm mười mấy tuổi đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ già đi. Năm hai mươi tuổi,
già đi
vẫn là một khái niệm khá mơ hồ. Đến tận năm hai mươi lăm tuổi, miệng cô lúc nào cũng ồn ào mấy chữ
già rồi, già rồi
, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ coi đó là một chuyện đáng quan tâm.
Ngón tay cô dần miết dọc theo khóe mắt, lòng bàn tay áp lên gương mặt mình.
Tôi đã đeo nó một thời gian dài rồi. Có hôm bị bạn cùng lớp vô tình phát hiện, hỏi tôi đây có phải nhẫn tình nhân hay không. Khi ấy, lẽ ra tôi phải trả lời rằng:
Không phải, đây không phải nhẫn tình nhân.
Nhưng không, cuối cùng tôi lại không hề đưa ra câu trả lời.

Thưa Nữ hoàng, đây mới là động cơ chính của việc tặng quà, bởi vì chột dạ, bởi vì không ngừng bị cảm giác áy náy quấy phá.

Hơn bất kì ai khác, Tang Nhu biết rất rõ, đây là một hành động trái đạo đức. Dù rằng tỷ lệ Utah Tụng Hương không mở những bức thư kia lên đến chín mươi chín phần trăm, nhưng không phải vẫn còn tồn tại một phần trăm còn lại đấy sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.