• 1,243

Chương 153: Lại một năm nữa (2)


Như đã hẹn trước, bảy giờ rưỡi, Hà Tinh Tinh sẽ đến đón cô.

Từ giờ đến bảy giờ rưỡi còn hai tiếng rưỡi. Vất vả lắm cô mới có cơ hội được tự d8o không ai kè kè bên cạnh thế này. Xét cho cùng, ai có thể nghĩ cô gái đeo túi cái to uỵch, trang điểm quê mùa kia lại là Nữ hoàng của đất nước này 3cơ chứ?

Tô Thâm Tuyết quyết định nhân cơ hội này để vui chơi thỏa thích một phen, chơi một mình cũng được.
Chạy được mấy bước, như sực nhớ ra điều gì, cô vội cởi giày ra rồi ôm khư khư trong lòng, quyết không để giày bị mưa ướt.
Bởi lẽ, trên mặt giày có vẽ hình chibi của cô. Cô không dám chắc nước mưa có làm trôi hình vẽ đi không. Dù sao cũng là Lục Kiêu Dương vẽ cho cô, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Hôm nay là lần đầu tiên Tô Thâm Tuyết đi đôi giày mà Lục Kiêu Dương tặng mình.
Thế nhưng Lục Kiêu Dương lại chặn đường cô.
Ánh mắt cô biểu thị sự khó hiểu.
Mãi đến khi ánh mắt anh nhìn vào đôi giày trong lòng cô, cô mới sực nhớ ra mình vẫn còn đi chân đất.

Chỉ vì như thế thôi sao?
Nhân viên kia có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Sao mà phải kinh ngạc như thế cơ chứ. Theo kế hoạch của cô, phải đến khi vòng xoay ngựa gỗ dừng lại, cô mới ăn hết que kem. Bởi lẽ, cô ghét nhất là ngồi yên trên vòng xoay mà không làm gì cả. Nếu có thêm que kem trong tay, cô sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều. Ít nhất, đôi nam nữ ngay bên cạnh cô sẽ không còn nhìn cô như kẻ ngớ ngẩn nữa.
Nhân viên khu vui chơi đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Đầu óc cô như nổ ầm một tiếng, chân cũng khựng lại. Đây là nơi công cộng, cô lại đang đi chân trần, tình cảnh này quả thật rất bất lợi, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là không nên thừa nhận gì cả, cứ để người đó nghĩ mình đã nhận lầm người vậy.
Cuối cùng, Tô Thâm Tuyết cũng tìm được chỗ trú mưa dưới cửa hàng mua sắm dành cho khách du lịch.
Cô vừa đứng vững, một bóng dáng thon dài xuyên qua màn mưa cũng di chuyển về phía này. Bóng dáng cũng có vẻ khá quen thuộc.
Phải khó khăn lắm cô mới có dịp xỏ giày Lục Kiêu Dương tặng. Dù sao thì cả nhà người ta đã làm đôi giày này, nếu cô được tặng mà lại không dùng, chắc sẽ khiến người ta thất vọng lắm.
Chỉ là, nếu cởi giày ra thì cô phải đi chân trần rồi. Nhưng dù sao thì, hiện tại, người đi chân trần trên đường là Tô Thâm Tuyết, chứ không phải Nữ hoàng Goran.
Là Tô Thâm Tuyết, không phải Nữ hoàng Goran.
Nghĩ vậy, cô càng sải bước dài hơn.
Khi đi ngang qua một cửa hàng dành cho khách du lịch, cô va phải một người chạy đến từ hướng ngược lại.
Cú va chạm khiến đôi giày cô đang ôm trong lòng rơi xuống nền đất.
Lúc vòng xoay dừng lại, Tô Thâm Tuyết vẫn đang ngồi trên con ngựa gỗ màu xanh nhạt.
Nhân viên của khu vui chơi đến trước mặt cô, hỏi cô có sao không?
Cô nói, vòng xoay ngựa gỗ còn đang xoay, nhưng cô đã ăn sạch kem mất rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, cô chỉ vội vàng nhặt một chiếc giày lên, lúc đang định nhặt chiếc còn lại, có người đã giúp cô nhặt lên trước. Người nhặt chính là thủ phạm đã va vào người cô. Dù sao giày cũng quan trọng hơn, cô vội giật lấy chiếc giày từ tay người đó, thầm nghĩ, mưa lớn quá đi mất.
Cô lại ôm cả đôi giày vào lòng mình, chạy về phía cửa hàng dành cho khách du lịch.
Đúng lúc này, sau lưng bỗng vang lên giọng nói nam tính quen thuộc:
Tô Thâm Tuyết?

Hai người cứ thế vai kề vai đứng dưới mái hiên.
Dưới làn mưa tầm tã, anh không hỏi vì sao cô lại ở đây, cô cũng không hỏi vì sao anh lại có mặt ở nơi này.
Mưa sầm sập đến nhanh, đi cũng nhanh.

Cảm ơn.
Cô nhận lấy, thầm nghĩ, chắc là người ta đưa để cô lau vết kem dính trên mép rồi.
Thế nhưng, khi khăn giấy chạm lên mặt, cô mới phát hiện ra, cô không cần phải lau khóe miệng dính kem, mà thứ cần lau chính là nước mắt đang rơi lã chã trên mặt mình.
Cô giáo ơi, vết chân chim đầu tiên xuất hiện trên khóe mắt em thật sự quá đáng ghét.
Đã ngồi tàu lượn siêu tốc rồi, sao có thể thiếu vòng xoay ngựa gỗ đây?
Hơn nữa, muốn ngồi vòng xoay ngựa gỗ thì không thể thiếu kem trà xanh.
Vòng xoay ngựa gỗ đi một vòng, kem trà xanh trong tay ít đi một mẩu. Vòng xoay ngựa gỗ xoay hết vòng thứ hai, kem trà xanh lại ít đi một chút nữa. Đến khi vòng xoay ngựa gỗ đi hết năm vòng, kem trong tay đã bị cô ăn sạch. Nhưng ngựa gỗ vẫn đang xoay, cô ăn nhanh quá rồi.
Mua đồ uống thôi. Đúng rồ9i, phải mua loại đồ uống có chỉ số phẩm màu được cho là vượt ngưỡng mà bình thường cô không được uống ấy.
Đồ uống còn phải đi kèm với một ch6iếc hamburger cỡ lớn nữa. Cô ngồi bắt tréo chân ngồi bên bờ biển, ăn ngấu nghiến.
Ăn uống xong xuôi, Tô Thâm Tuyết mua vé vào một khu vui ch5ơi.
Tô Thâm Tuyết cúi đầu, hoảng loạn bỏ đi.
Vẫn còn chút thời gian, cô quyết định đi ngắm hoàng hôn.
Trên đường đi đến nơi ngắm hoàng hôn, trời bỗng đổ cơn mưa rào, người đi đường đều rối rít tìm chỗ trú. Cô thầm nghĩ, có lẽ mình cũng nên học theo những người đó, nếu không thì mình sẽ trở nên kỳ quặc lắm.
Chỉ trong chốc lát, Lục Kiêu Dương đã xuất hiện trước mặt cô rồi.
Sau một câu
Đã lâu không gặp, Nữ hoàng của tôi,
trên người cô đã có thêm một chiếc áo khoác của nam giới.
Lúc này Tô Thâm Tuyết mới nhận ra cả người mình đã ướt sũng rồi.
Chỉ mười mấy phút sau đã trời quang mây tạnh.
Mái hiên vẫn còn nhỏ nước, ánh chiều tà đã nhuộm đỏ hơn nửa mặt biển, kết hợp với sự xuất hiện của số đông nam nữ mặc áo tắm đủ loại màu sắc, khiến bờ biển lại càng thêm rực rỡ sắc màu, trên đường cũng náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này, dưới mái hiên chỉ còn lại hai người, cô nói:
Tôi phải đi đây.

Ai nói cô không được ngồi tàu lượn siêu tốc chứ!
Lúc tàu lượn siêu tốc từ trên cao lao xuống, Tô Thâm Tuyết ra sức hét to:
Utah Tụng Hương, sau này em sẽ không bao giờ hẹn hò với anh nữa!
Bởi lẽ, điều này thật sự quá khó chấp nhận, còn khó chịu hơn gấp trăm nghìn lần so với bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford, thậm chí còn quá đáng hơn cả việc anh trả lời sai hết tất cả những câu hỏi kiểm tra kia.
Điều này có nghĩa là gì?
Cô giáo ơi, em biết đáp án đấy. Điều này cho thấy em đã yêu anh ấy nhiều hơn rồi, nhiều hơn trước kia gấp trăm nghìn lần.
Điều này còn cho thấy rõ điều gì?
Điều này còn thể hiện rõ, kể từ giây phút trải qua cảm giác đâm chồi rồi lại héo úa, trái tim này đã không thể chịu thêm gánh nặng được nữa. Khi những vết hằn đầu tiên xuất hiện trên khóe mắt, tận đáy lòng cô đã dần khát khao có thể nép vào một bến bờ bình yên.
Đến khi định thần lại, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy một màu hồng công chúa còn quen thuộc hơn.
Lục Kiêu Dương.
Cô há hốc miệng, nhưng lại không thể thốt thành lời.
Đây là lần thứ hai Lục Kiêu Dương đi giày giúp Tô Thâm Tuyết, dù cô đã nói với anh rằng mình đã tự biết thắt dây giày rồi.

Đi giày cho cô xong, anh chợt hỏi:
Tại sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.