• 1,241

Chương 169: Lại một năm nữa (7)


Cánh cửa khép lại, Tô Thâm Tuyết tựa lưng vào đó.

Đầu tóc rối tung, bộ đồ ngủ xộc xệch, cô mỉm cười, dường như thấy còn chưa đủ, cô quay người8 lại, tỳ trán vào cánh cửa cười khúc khích. Đầu tiên cô kín đáo cười mỉm, rồi cười toe toét, cụng trán vào cánh cửa cười ngốc nghếch.
Cánh cử3a đóng lại, bước chân rời đi cũng do dự ngập ngừng.
Giữa những bước chân ngập ngừng đó, Utah Tụng Hương nghĩ về Tô Thâm Tuyết đang đỏ mặt sau9 cánh cửa, môi anh nở nụ cười, ánh mắt cũng đang cười.
Tại sao anh lại nói những lời như vậy chứ? Utah Tụng Hương cũng thấy bối rối.
Liệu anh có phát điên vì những ánh mắt hau háu hướng về cơ thể cô không, nhỉ? Nhưng chắc chắn là anh không muốn ai trông thấy bộ dạng Tô Thâm Tuyết như vậy. Bộ đồ ngủ của cô quá mỏng đi, đủ khiến đàn ông xin chết. Hiện tại, chuyện anh si mê cơ thể Tô Thâm Tuyết đã được khẳng định. Tuy nhiên, cũng như Kim Jena đã nói, thời gian trôi qua, cơ thể tuyệt đẹp với những đường cong hoàn mỹ đó sẽ dần mất đi. Đến lúc đó, mỗi đêm, anh vẫn sẽ khao khát cô chứ? Ý nghĩ này khiến Utah Tụng Hương thấy phiền muộn, rảo bước nhanh hơn.
Cứ như vậy, tháng Mười hai tới.
Tháng Mười hai chính là khoảng thời gian bận rộn nhất của Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương. Trong tháng này có hai lễ hội chính là Giáng sinh và Tết. Cô phải xuất hiện trong rất nhiều sự kiện chính thức, còn bàn làm việc của anh cũng đầy ắp tài liệu văn kiện.
Thật là thần kỳ, cùng với tiếng hét đó, cơn nấc của cô cũng tạm dừng.
Chết tiệt, từ nay về sau cô sẽ không mắc bẫy của Utah Tụng Hương nữa. Tuy nhiên, đã có lần đầu tiên thì rất dễ có lần thứ hai, lần thứ ba. Ngoại trừ cơn nấc kia ra, sau đó cô cũng không xuất hiện triệu chứng gì nữa, thế nhưng ngày hôm sau cô vẫn không chịu ăn sáng.
Ngày thứ hai sau khi trở về, Utah Tụng Hương đã thực hiện lời hứa của mình trước chuyến đi, xếp hàng để mua vé cho cô. Nghĩ đến việc hôm đó phải ăn mặc thật xinh đẹp, cô còn nhờ anh mua vé xem hòa nhạc nữa.
Cô và anh cùng nhau đi xem buổi hòa nhạc như một cặp đôi đang yêu. Họ ngồi trên hạng ghế phổ thông, không bị ai nhận ra.

Ch6ờ anh bên ngoài có mười vệ sĩ nam đều đang trong độ tuổi từ hai mươi tám đến ba mươi tám. Em mà đi tiễn anh trong dáng vẻ này, anh sẽ phát điên lên m5ất. Không phải phát điên vì em, mà vì những ánh mắt hau háu nhìn vào cơ thể em kia kìa.
Đây là những điều anh vừa nói cách đây mười mấy phút trước.
Nghe qua không khác gì lời nói của một ông chồng ghen tuông.
Nửa tiếng sau, cô vẫn nấc không ngừng, buộc phải mời toàn bộ bác sĩ riêng của cô đến.
Những cách trị liệu cần dùng đều đã được đưa ra, nhưng cô vẫn nấc không ngừng.
Bác sĩ hỏi trong vòng hai mươi tư giờ qua có phải Nữ hoàng đã ăn thứ gì không tốt hay không? Ăn ư? Cô lắc đầu, ra sức lắc đầu, cơn nấc càng dữ dội hơn. Vì vậy, có người đề nghị liệu có nên gọi điện cho ngài Thủ tướng hay không?

Không cần!
Tô Thâm Tuyết đột ngột thốt lên.
Tại sao lại không ăn sáng? Chỉ mình Tô Thâm Tuyết biết mình bị ám ảnh. Trước đây, cô vẫn luôn cho rằng miệng dùng để nói, để uống, và để ăn. Cô chưa từng biết, miệng còn dùng để ăn… ăn… ăn cái gì cô cũng không dám nói ra nữa. Cô như quay về chiếc xe giữa đêm hôm ấy, âm nhạc thật tuyệt vời, ban đầu anh nói với cô,
Thâm Tuyết, anh khó chịu.
Rồi sau đó, là cô nghẹn ngào nước mắt nói với anh,
Tụng Hương, em khó chịu.

Nhưng lúc đó, những câu nói
Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu
từ miệng anh vô cùng kích thích. Cho nên, ma xui quỷ khiến thế nào, nước mắt cô vẫn rơi, âm nhạc vẫn rất tuyệt? Như vậy cũng được gọi là
nghe nhạc cùng nhau sao
?
Tối hôm đó, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Tô Jenny.
Qua điện thoại, Tô Jenny tự hào thông báo Văn phòng Thủ tướng thừa nhận có chút nhầm lẫn. Nhưng mà danh sách mười người đã được công bố, cho nên, cô chỉ có thể tới số Một đường Jose và làm thực tập sinh số mười một.
Trước khi Hà Tinh Tinh lên tiếng, cô đã hét tướng lên,
Tôi không ăn sáng! Không ăn, tôi không muốn ăn sáng một chút nào hết.
Vừa nói xong, dường như có thứ gì đó phủ lên bờ môi cô, ơ…
Miệng cô cứng đờ, Tô Thâm Tuyết bắt đầu nấc, nấc liên tục.
Ngày ngồi nhớ lại, Tô Thâm Tuyết càng nghĩ càng thấy mình bị mắc lừa rồi.
Hậu quả của buổi tối
nghe nhạc cùng nhau
, khi Hà Tinh Tinh nhắc nhở cô:
Nữ hoàng bệ hạ, đã đến giờ ăn sáng
, cô đã ngồi bật dậy và hét lên:
Tôi không ăn sáng.

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Utah Tụng Hương liền lái xe vào rừng. Cô đương nhiên biết mục đích của anh, chỉ là, cô ấp úng ghé vào tai anh nói,
Utah Tụng Hương, lúc này không được.


Tại sao lại không được?
Cô lí nhí giải thích lý do với anh. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô giải thích với anh về chuyện đó, sao anh chẳng chịu nhớ cơ chứ.
Vậy thì nghe nhạc cùng nhau vậy.
Anh dịu dàng nói với cô.
Đêm qua cô đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Đêm qua cô đã cầu xin anh đừng để lại bất cứ dấu vết nào trên người cô, bởi vì chiếc váy mà cô mặc hôm nay là kiểu váy quây trễ vai. Ôm theo sự ngọt ngào vương vấn từ đêm qua, Tô Thâm Tuyết đón chào năm mới.
Trong ánh sáng rực rỡ của pháo hoa.
Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa.
Tô Thâm Tuyết rất sợ lại một lần nữa nghe thấy Hà Tinh Tinh nói với cô:
Nữ hoàng bệ hạ, đã đến giờ ăn sáng rồi.

Vậy thật tốt.
Điều này chứng tỏ, việc anh vừa làm đã khiến cô vui.

Nghe nhạc cùng nhau.
Thật là tuyệt biết bao!
Nhưng mà! Bạn cho rằng anh và cô chỉ nghe nhạc không thôi sao?
Đồng hồ đếm giờ bước sang năm mới vang lên.
Cô xuất hiện trên bục ban công Nữ hoàng, còn anh xuất hiện tại tháp Nile.
Lúc đó, Tô Thâm Tuyết có nằm mơ cũng không hề ngờ, trong danh sách những thực tập sinh tại số Một đường Jose lại có cả tên Tang Nhu. Càng bất ngờ hơn nữa, không lâu sau, cái tên cô thực tập sinh Tang Nhu tại số Một đường Jose ấy cùng với Utah Tụng Hương đã nằm chễm chệ trên khắp mặt báo, trở thành
Clinton và Lewinsky
phiên bản Goran.
Tuần cuối cùng của tháng Mười một, Utah Tụng Hương kết thúc chuyến công tác.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.