• 1,241

Chương 171: Ba vòng xoay (1)


Tiếng bước chân bước đi về phía cô, cô xấu hổ, đưa tay che kín mặt.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô.

Vâng.

Cứ như vậy, chỉ vì một bữa ăn không tồn tại trên bàn, cô ngu ngơ nghe lời anh.
Sự giận dữ hằn lên trong mắt anh, Tô Thâm Tuyết quay mặt đi như một phản xạ có điều kiện.
Sau một thoáng im lặng.

Em không nói đâu.
Cô lắc đầu nguầy nguậy.
Cô đã bảo là không nói, nhưng cuối cùng vẫn nói.
Cô cứ che mặt thật chặt như vậy thì không còn phải mất mặt nữa.

Bỏ tay ra khỏi mặt em ngay.
Đây là ngữ điệu khi ra lệnh 5của Thủ tướng.

Vui chứ.


Vậy... nếu anh yêu cầu em làm gì em cũng sẽ không phản đối chứ?

Tô Thâm Tuyết không hề nhúc nhích.
Utah Tụng Hương đành cưỡng ép lôi tay xuống khỏi mặt cô.
Sau một thoáng.
Anh lại dịu dàng nói:
Không có ai thấy đâu.


Im ngay.
Utah Tụng Hương lên tiếng cắt ngang.
Đấy nhìn xem, anh lại la mắng cô nữa rồi.
Kiểu gì cũng nói rằng cô là một Nữ hoàng, là Nữ hoàng thì khóc lóc là điều cấm kỵ, nhưng bây giờ đang là kỳ nghỉ, chẳng lẽ cô không thể mau nước mắt trong ngày nghỉ như thế này hay sao?
Cô không muốn nghe những lời như vậy từ anh nữa.

Tô Thâm Tuyết.
Giọng điệu8 của Utah Tụng Hương như muốn ném cô ra khỏi cửa sổ.
Cô che kín mặt.
Anh lại…

Anh nói không có ai nhìn thấy là không có ai nhìn thấy!
Giọng điệu của Utah Tụng Hương lại như muốn ném cô ra ngoài cửa sổ vậy. Nhưng rốt cuộc, khi sắp xếp lại từ ngữ, anh nói,
Chắc chắn không có ai nhìn thấy đâu, chắc chắn là vậy. Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, người ta sẽ mải mê trượt tuyết hơn. Hơn nữa người châu Âu tôn trọng tính riêng tư, dù cho lúc đó có ai nhìn thấy… chết tiệt! Tô Thâm Tuyết em xem em đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy chứ!


Chúng ta đừng trở về nữa, anh tìm một công việc, em cũng đi tìm việc làm, mình mua một căn nhà bên bờ hồ.


Được.


Em không đâu.
Chuyện mất mặt như vậy, cô sẽ không làm lại lần nữa đâu.

Mau nói đi, anh muốn nghe.

Sau khi thở dài, anh dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi:
Sao phải xấu hổ?

Còn không xấu hổ sao, cô đã ăn nói với anh như vậy cơ mà. Nhưng cũng không biết những người bên ngoài cửa sổ kia đã đi hay chưa, cho nên cô hỏi anh:
Tụng Hương, anh cảm thấy ban nãy… ban nãy những người kia đã nhìn thấy em chưa…

Hình ảnh khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt của cô in trong mắt anh.
Có lẽ, anh sẽ lại trách móc cô tiếp.

Thứ Hai, thứ Tư anh nấu cơm, thứ Ba, thứ Năm em nấu, thứ Sáu chúng ta đi ăn hàng, cuối tuần cùng nhau nấu cơm, như vậy có được không?
Câu trả lời
Được
của anh mang theo tình cảm dạt dào chiều chuộng. Anh thì thầm vào tai cô, vỗ về cô, dụ dỗ cô. Trong lòng cô không vui, nhưng anh đã nói rằng có thể thu xếp bữa tối từ thứ Hai đến thứ Năm, có chuyện tốt đến như vậy sao?

Có chuyện tốt như vậy đấy.
Anh hôn lên bờ môi cô:
Thâm Tuyết, em có thể ăn cơm rồi.
Anh lại hôn lên tóc cô,
Thâm Tuyết yêu dấu, nhìn xem, trên bàn toàn là món em thích.
Đôi môi anh dừng trên mí mắt cô. Cô cười khúc khích, cứ như những món ăn trên bàn đều là do anh chuẩn bị cho cô vậy, toàn là món cô thích ăn. Anh lại nói tiếp,
Thâm Tuyết, sau này anh tan làm sẽ nấu cho em rất nhiều món ăn, em có thấy vui không?


Em chắc chắn là không bị ai nhìn thấy chứ?


Vâng.
Cô dứt khoát gật đầu.

Tô Thâm Tuyết, em nghĩ là có ai nhìn thấy không?

Sao tự nhiên nguyên đơn lại trở thành bị đơn thế này. Tô Thâm Tuyết trả lời dứt khoát:
Không… không đâu.

Cô hét lên với anh,
Có phải anh lại định mắng em tiếp đúng không, nói em là Nữ hoàng, Nữ hoàng mà cứ đụng một tý lại khóc là không được, nhưng mà… Nữ hoàng thì không được khóc vì cảm thấy xấu hổ hay sao?

Nói đến đây, cô lại càng cảm thấy ấm ức hơn, nước mắt đột nhiên tuôn như mưa.

Mới có mấy ngày mà em đã quên mất mình là Nữ hoàng bệ hạ rồi sa3o?
Anh rít qua kẽ răng.
Anh lại trách mắng cô rồi. Cô đang đi nghỉ, đâu cần phải cứ luôn miệng nhắc tới bốn chữ Nữ hoàng bệ hạ vậy chứ?
9
Mấy ngày này, à không, dạo gần đây, cô dường như không chịu được mỗi khi anh hà khắc với cô. Anh chỉ cần nói nặng lời một chút là cô đã không chị6u nổi rồi.

Thật chứ?
Tô Thâm Tuyết nghĩ ngợi rồi dè dặt nói
Nhưng mà… ngoài kia nhiều người như vậy… liệu có khi nào…


Im ngay! Im ngay!

Utah Tụng Hương không nhúc nhích, ánh mắt anh đã nói lên tất cả.

Thâm Tuyết,
Ánh mắt anh lấp lánh
Em nói lại câu ‘Tụng Hương, anh còn cảm thấy sách thú vị hơn em không’ lại một lần đi.


Anh cũng nghĩ không có ai thấy đâu.


Đúng vậy, em cũng nghĩ như thế.

Hai người họ chắc mẩm rằng cô
không bị ai nhìn thấy.

Họ cứ nói chuyện như vậy, Tô Thâm Tuyết cảm thấy hơi ngại, lí nhí nhờ Utah Tụng Hương lấy quần áo giúp mình.
Kiểu này, bữa sáng ngày mai cô cũng lại không ăn được rồi. Sau khi mắc lừa, cô thấy vô cùng thất vọng.
Trời vừa sáng, bọn họ lên trực thăng rời khu nghỉ dưỡng.
Anh hướng cô nói ý đó theo một cách diễn đạt khác,
Tụng Hương, anh còn cảm thấy số liệu trong sách thú vị hơn em không?
Anh cũng trả lời cô. Dưới ánh sáng lấp lánh, giọng nói của anh cứ vang vọng, đều đều như rót vào tai cô,
Tô Thâm Tuyết thú vị hơn số liệu cả ngàn cả vạn lần.

Cứ như vậy, bọn họ đã bỏ qua giờ ăn trưa. Hai người không chỉ không ăn trưa, mà tới tận khi phố lên đèn, cả căn phòng vẫn còn ngập tràn những tiếng rên rỉ yếu ớt mỏng manh. Trong căn phòng này, dường như không có bốn mùa, không còn phân biệt ngày và đêm. Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ lạ kỳ, nói với anh,
Tụng Hương, chúng ta đừng quay về nữa có được không?
Chẳng cần suy nghĩ, anh

một tiếng.
Cô lườm anh.
Anh lại thở dài.

Tô Thâm Tuyết.

Cô ậm ừ đáp.
Tại sân bay, Tô Thâm Tuyết chú ý tới một bảng màu vẽ. Khi cô trả tiền để mua bảng màu đó, người phục vụ nói rằng nếu như đó là một món quà mừng năm mới thì nên gói lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.