Chương 181: Ba vòng xoay (5)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1553 chữ
- 2022-02-04 08:15:37
Sau khi gửi đơn, Tang Nhu và mấy bạn học bắt đầu cố gắng vì mục tiêu
trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose.
Biết người có thành tích cao8 nhất có thể được phân vào phòng thư ký Thủ tướng thực tập, cuối tuần Tang Nhu tự giam mình trong ký túc xá học ngoại ngữ, nỗ lực nghiên cứu tài 3liệu hành chính.
Phòng thư ký Thủ tướng gần như đảm nhiệm mọi việc sinh hoạt, đi lại của Thủ tướng, ít nhiều cũng sẽ chạm mặt phải không?9 Như lời bạn học kia nói, nhìn anh ấy từ xa, có cơ hội đi lướt qua anh ấy, gọi một tiếng ‘Ngài Thủ tướng’ hoặc là ‘Chào buổi sáng, ngài Thủ tướng6.’
Dù trong lòng biết rõ, dù trong lòng thấu hiểu.
Nhưng giờ khắc này, lời nói của anh vẫn khiến trái tim cô chua xót từng cơn, nỗi đau ấy còn chất chứa một cảm giác khác, chính là cảm giác tủi thân.
Dĩ nhiên, còn phải cong đôi môi đỏ mọng lên:
Ngài Thủ tướng, bất ngờ này có tuyệt vời không?
Tiếng bước chân dần tiến đến gần.
Giọng anh cuống lên:
Tô Thâm Tuyết!
Chết tiệt, bọn họ vẫn ép em tập luyện giảm cân tám tiếng một ngày sao? Khốn kiếp, anh muốn họ cuốn gói. Hơn nữa, quỷ tha ma bắt, Christie vẫn chưa trả lại đồ ăn vặt đã tịch thu từ phòng em sao?
Anh nổi giận mắng mỏ.
Mấy bạn học của cô rầu rĩ nói lời chúc mừng, còn nhờ Tang Nhu thay họ ngắm ngài Thủ tướng thật nhiều.
Thư mời và lời chúc mừng của bạn học làm tâm trạng Tang Nhu rối bời. Cô tìm Hiệu trưởng Chủng viện, ngỏ lời mong muốn giữ kín chuyện này. Người phụ trách Chủng viện biết mối quan hệ giữa cô và Thủ tướng cùng Nữ hoàng, còn tưởng cô muốn tạo bất ngờ, liền vui vẻ đồng ý.
Đi hay không đi đây? Trong sự lưỡng lự vì nhận được thư mời, năm mới, cô theo dàn hợp xướng đến thành phố Goose. Hiệu trưởng hỏi cô có muốn gọi điện cho Nữ hoàng và ngài Thủ tướng không, cô trả lời
Không cần.
Nhưng, cô vẫn gặp được anh.
Là sự sắp đặt của định mệnh ư?
Dàn hợp xướng biểu diễn bản
Tiếng chim hót trong bụi mận gai.
Sao lại qua đây, sao lại qua đây ư?
Cơn giận đến quá đỗi bất ngờ, cô đập chiếc cặp tài liệu lên bả vai anh:
Em không thể đến sao? Là em thì không thể đến sao?
Ánh đèn ngoài sân chiếu lên hàng mày hơi nhíu của anh, anh cất giọng hơi kinh ngạc:
Tô Thâm Tuyết?
Bước chân về phía anh khó khăn đến vậy sao?
Đâu có cường điệu đến vậy?
Chớp mắt một cái, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Hót mãi về tình yêu chân thành trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời.
Lần này, anh không còn là ảo ảnh nữa.
Sau lần thứ N thay đổi tư thế đứng, Tô Thâm Tuyết mới nghe thấy tiếng bước chân.
Ngài Thủ tướng đã về, cô làm động tác thợ săn bắt được con mồi. Utah Tụng Hương sẽ nhanh chóng đi ngang qua con đường trước mặt cô. Cô sẽ nhắm thời cơ nhào tới, vừa có thể làm anh giật mình, mà còn có thể trình diễn tiết mục nhào vào lồng ngực.
Rõ ràng là người yêu dấu hằng ngày thân thiết đến vậy, mà giờ đây cô lại không biết nên mở lời với anh thế nào. Có lẽ, hình như anh cũng vậy.
Cô kính mến, lòng em rối bời rồi.
Liệu có trở thành
niềm bất ngờ
không?
Nói thật, Tô Thâm Tuyết hơi chột dạ.
Lần này, chân thật hơn bất cứ lần nào trong quá khứ.
Sau ba vòng xoay.
Nhưng… nhưng, bước chân của ngài Thủ tướng dừng lại rồi. Chuyện làm anh dừng bước có phải là nguyên nhân làm anh không gọi điện cho cô suốt mấy đêm nay?
Thời gian chờ anh đi ngang qua con đường trước mặt cô trở nên dài đằng đẵng.
Vốn dĩ cô và Utah Tụng Hương sẽ gặp nhau vào đêm mai. Chuyến viếng thăm Bắc Âu của Phu nhân Thủ tướng kéo dài mười ngày. Mười ngày không dài, cũng không phải là ngắn, ở bên nhau một đêm trước khi xuất phát là chuyện đương nhiên.
Nhưng cô không kịp đợi đến tối mai đã lén lút chạy tới đây. Cô còn đánh tiếng trước với quản gia, đây là bất ngờ mà Phu nhân muốn dành cho ngài Thủ tướng.
Màn đêm buông xuống, Tang Nhu đi tới công viên đối diện số Một đường Jose, hướng về phía tòa nhà tượng trưng cho niềm vinh dự của đất nước này. Bóng hình cô ghim chặt trên nền đất dưới ánh đèn điện, như một pho tượng mãi hướng về số Một đường Jose.
Đêm khuya, Tô Thâm Tuyết đứng trong bóng tối ngoài sân, cảm thấy mình như sắp biến thành hòn vọng phu. Cô đã đứng ở đây rất lâu rồi.
Trong chớp mắt.
Lời mắng nhiếc cuối cùng chuyển thành lời thầm thì:
Xem ra Nữ hoàng bệ hạ của chúng ta đói lắm rồi.
Đôi mắt vẫn luôn lạnh nhạt của anh giờ đong đầy tình cảm. Anh nhìn cô thở dài:
Xem Nữ hoàng bệ hạ của chúng ta trở thành dáng vẻ dị hợm gì đây này.
Tiếp đó, anh nói bằng giọng chán chường:
Tô Thâm Tuyết, trông em còn thảm hại hơn cả dân tị nạn châu Phi.
Đứng im lìm chờ đợi.
Cuối cùng, bóng dáng anh cũng xuất hiện trước mắt cô.
Anh đứng ở nơi chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Tình cảm dịu dàng và nỗi nhớ nhung ngập tràn biến thành tiếng chim hót trong bụi mận gai.
Chắc chắn đã được sắp đặt từ trước.
Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu:
chỉ khi anh cũng muốn gặp em, cuộc gặp gỡ của chúng ta mới có ý nghĩa
, cho đến giờ phút này…
Dù là vậy, ánh mắt cô vẫn ngơ ngác đuổi theo bóng lưng anh.
Lúc lên bậc thang thứ ba, bóng dáng ấy dừng lại, rồi đứng ở bậc thứ tư quay đầu lại.
Tiếng chim hót trong bụi mận gai viết về một thiếu nữ yêu người đàn ông không nên yêu, cô chịu trách nhiệm diễn phần lời thoại của ca khúc.
Mỗi lần đọc
Em khát khao có thể được gặp anh một lần, nhưng xin anh hãy nhớ, em sẽ không lên tiếng yêu cầu gặp mặt. Không phải vì lòng kiêu ngạo đâu. Anh biết trước mặt anh, em chưa từng có gì để ngạo mạn. Mà bởi vì, chỉ khi anh cũng muốn gặp em, cuộc gặp gỡ của chúng ta mới có ý nghĩa
, tâm trí cô luôn nghĩ về anh, về bóng dáng đứng ở đằng xa của anh.
Dần dần, cô không còn kiên nhẫn nữa. Dần dần, cô không còn hào hứng nữa.
Tô Thâm Tuyết thôi không giữ tư thế lao về phía trước nữa. Cô đứng thẳng, chuyển thành bất động.
Cô rũ mắt, nhận cặp tài liệu từ tay anh, hỏi:
Sao về muộn thế?
Sao em lại qua đây?
Anh hỏi ngược lại.
Cuối cùng.
Bạn học rêu rao sẽ trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose không nhận được thư mời thừ phòng thư ký Thủ tướng5, trái lại người ban đầu không tỏ vẻ
nhiệt tình
quá nhiều lại nhận được thư mời, còn có thành tích đứng đầu.
Không nói đến những người phụ nữ đắm đuối với diện mạo của Utah Tụng Hương, chỉ nói đến tâm thế của những người phụ nữ xinh đẹp mà cá tính đó: Dù chỉ một ánh mắt mập mờ của Utah Tụng Hương cũng đã là một cú đòn đau dành cho Nữ hoàng.
Vì vậy, thỉnh thoảng cô phải nhắc nhở chồng mình: Anh là người đã có vợ rồi.
Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm…
Lời quát mắng ngưng bặt.
Utah Tụng Hương nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, chân mày lập tức nhăn lại rồi tiếp tục cau chặt hơn.
Mấy ngày nay, Utah Tụng Hương không gọi điện cho cô. Có điện thoại theo thông lệ, nhưng không còn những cuộc gọi rủ cô
chơi trò chơi
mỗi tối nữa. Bấm tay tính toán, đã năm ngày rồi, đã năm ngày cô không nhận được điện thoại vào buổi tối của Utah Tụng Hương rồi.
Nữ hoàng cũng có cảm giác bị đe dọa.
Cặp tài liệu rơi xuống một bên, anh giữ mặt cô, giọng nói vô cùng bất lực, khẽ trách cứ:
Tô Thâm Tuyết, em là Nữ hoàng đấy.
Nữ hoàng không thể cứ hơi một chút là khóc như vậy được.
Tang Nhu đưa mắt nhìn chiếc xe cổ màu hồng biến mất khỏi tầm mắt.
Đây là ngày cuối cùng Tang Nhu ở thành phố Goose.
Một giây sau, anh siết chặt tay chộp lấy cằm cô, để mặt cô được ánh đèn soi rọi.
Khoảnh khắc ấy đầu anh như bị đập trộm một cú không hề nhẹ.
Bóng anh lướt qua cô, bước chân lên bậc thang thờ ơ đến vậy.
Tụng Hương, anh đã bỏ lỡ một
bất ngờ
rồi.
Em không khóc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.