• 643

Chương 190: Nửa tháp babel (2)


Người dân Goran bày tỏ sự thông cảm cho sự vắng mặt của Nữ hoàng nhưng cũng không quên trêu chọc Thủ tướng:

Khu vực Nữ hoàng nghỉ8 ngơi cách thành phố Goose một trăm phút lái xe, có lẽ người cảm thấy đau đầu về hành trình một trăm phút này chính là Thủ tướng.
Trong vòng một tuần sau đó, trang web chính thức của Nữ hoàng không cập nhật thêm về tình hình bệnh tình của Nữ hoàng. Dân chúng lo lắ9ng, chỉ biết trông chờ vào ngài Thủ tướng. Nhưng Thủ tướng của họ lại không thích xuất hiện ở nơi công cộng.
Cuối cùng, vào ngày6 thứ Hai tuần này, khi Thủ tướng cùng các nguyên thủ quốc tế đang trải nghiệm tàu cao tốc của Goran, một người dân thành phố Goose đã ch5ớp được cơ hội, hỏi Thủ tướng về bệnh tình của Nữ hoàng.

Đừng lo lắng, sức khỏe của Nữ hoàng hồi phục khá tốt, cô ấy sẽ nhanh chóng quay trở lại với mọi người thôi.
Thủ tướng trả lời.
Dân công sở ở Goran luôn phân định rất rõ ràng khi đi làm và lúc nghỉ ngơi. Lúc làm việc thì rất chú tâm chuyên cần, nhưng vừa tan ca thì sẽ buông lỏng mọi thứ. Đừng nhắc tới việc chủ động ở lại làm thêm giờ.
Vậy thì, ai đang ở trong khu vực bàn trà kia?
Cô ấy lớn nhanh như thổi, cho nên, anh cảm thấy khá ngỡ ngàng. Anh phải mất thời gian tập trung suy nghĩ để phán đoán và xác định rằng, cô gái đang mặc chiếc váy màu hồng xám trước mắt kia có phải là đứa trẻ mà anh đưa từ Syria về hay không.
Ừ, đúng là đứa trẻ đó.
Khu vực bàn trà không rộng lắm, muốn tìm một người quả thật quá dễ dàng.
Đèn vừa lên, ánh sáng len qua rèm cửa, chiếu lên bóng hình một người đang cúi xuống, cố gắng đặt bình nước mới lên cây lọc nước.
Nước trong bình đó nặng bao nhiêu chứ? Hai mươi hay hai lăm kilogam?
Độ cao của máy lọc nước cũng là một vấn đề. Utah Tụng Hương tựa vào khung cửa, hả hê ngắm nhìn sự cố gắng công phá máy lọc nước đến lần thứ n, lần này là cố gắng khiêng lên.
Chẳng có tên trộm nào dám ngang nhiên đột nhập vào số Một đường Jose cả.
Vừa hay, anh tới đây là vì muốn uống nước.
Lúc này người dân Goran mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào thứ Hai của tuần cuối cùng trong tháng Hai, tại Văn phòng Thư ký, Utah Tụng Hương đã nhìn thấy Tang Nhu.
Khoảnh khắc đó, Utah Tụng Hương bỗng cảm thấy kỳ lạ. Bất kể là trong bức màn tối đen, hay là dưới ánh sáng rực rỡ, bóng hình ấy đều xuất hiện vô cùng bất ngờ.
Đó là toàn bộ cảm xúc của Utah Tụng Hương khi gặp lại Tang Nhu sau gần hai năm.
Thứ Hai là ngày mà Utah Tụng Hương có khối lượng công việc nhiều nhất. Ngày thường anh tan làm lúc sáu giờ, còn hôm nay thì đã làm việc đến tận sáu giờ bốn mươi phút. Hai thư ký riêng của anh đã rời văn phòng từ mười phút trước.
Hai thư ký vừa đi thì cơn mưa ập đến.
Nhưng lại có một người vô cùng cố chấp, cố gắng tưởng tượng tiếng mưa rơi đơn điệu đó là tiếng anh trai đang gọi cô:
Tiểu Nhu
,
Tiểu Nhu
.
Utah Tụng Hương nghĩ, có lẽ, anh nên đi thăm Daniel Tang một chuyến.
Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn mơ hồ trước mặt hiện ra rõ nét hơn, sống động như thật.
Trong ảo giác mơ hồ, ánh mắt Tang Nhu dán chặt vào người đàn ông đứng trước mặt mình…
Hít sâu một hơi, Tang Nhu vỗ vỗ tay vào nhau: cơ hội chứng minh sức mạnh của mình đã đến rồi rồi.
Cánh tay dường như cảm nhận được sự quyết tâm của cô.
Cố gắng khiêng bình nước lên để đặt vào máy lọc nước cũng không thành công.
Tang Nhu bực bội nhìn anh chàng to tròn có vòng eo lớn gấp bốn lần mình. Cô muốn uống nước nhưng bình nước trong máy lọc hết rồi. Bàn trà là khu vực làm việc của cô. Nhân viên trong phòng Thư ký đều rất tốt bụng. Cô hy vọng ngày mai họ đến làm là đã có thể dễ dàng lấy được nước uống.
Utah Tụng Hương đi chậm lại. Anh vô cùng tò mò, đến giờ này rồi, ai vẫn còn ở lại văn phòng cơ chứ?
Tại Goran, kể cả làm việc cho những vị lãnh tụ quốc gia thì vẫn phải theo nguyên tắc. Nếu nhân viên cần tăng ca thì phải thông báo trước bảy mươi hai tiếng. Nếu không thông báo trước thì không thể ở lại làm thêm giờ.
Anh sẽ nói với cậu ấy: Tang, Hạt đậu nhỏ có nụ cười ngọt ngào đã lớn rồi.
Đúng vậy, Hạt đậu nhỏ đã trưởng thành rồi.
Bình nước được nâng lên khỏi mặt đất, năm centimet, mười centimet.
Cố thêm chút nữa.
Sao anh ấy lại đến đây? Sao Thủ tướng lại đến đây?
Lúc này, cô nên hành động như mình đã tưởng tượng cả trăm lần, tôn kính chào một tiếng
Xin chào, ngài Thủ tướng.

Nhưng mà, lỡ như hình bóng trước mắt cô lúc này chỉ là ảo ảnh thì sao? Vậy thì có phải, câu
Xin chào, ngài Thủ tướng
của cô nực cười lắm không. Nếu cô ở một mình thì không sao, nhưng nếu như vô tình để ai đó nghe thấy, họ sẽ nghi ngờ rằng cô có ý đồ xấu, hơn nữa, cũng sẽ gây khó khăn cho cuộc sống của ngài Thủ tướng.
Cô si mê ngắm nhìn bóng hình trước mặt mình.
Utah Tụng Hương cho rằng nếu Tang Nhu đã đến số Một đường Jose thực tập thì ít nhất cũng phải thông báo với anh một tiếng. Nói gì thì nói, chính anh là người mạo hiểm cả tính mạng đưa cô trở về.
Ấy thế mà Tang Nhu cố chấp lượn lờ ngay dưới tầm mắt anh.
Cửa văn phòng hé mở, nhưng bên trong không có ai. Thật ra cũng không thể nói là không có ai được, từ khu vực bàn trà phát ra tiếng động, chắc là vẫn còn ai đó.
Trong văn phòng chỉ còn một ngọn đèn chiếu sáng. Tầm này đã hết giờ làm việc, tiếng động từ khu vực bàn trà có vẻ hơi lạ. Chỉ có thể chắc chắn một điều, người đó không phải là kẻ trộm.
Nhưng mà
nhanh chóng
là bao lâu?
Thủ tướng kiên nhẫn giải thích: Theo dự đoán của bác sĩ, Nữ hoàng sẽ hoàn toàn bình phục vào đầu tháng Ba tới.
Mandy? Nita? Đây là tên của hai thư ký chăm chỉ nhất trong đội ngũ thư ký của anh.
Bước thêm một bước, Utah Tụng Hương đã tới khu vực bàn trà.
Thế nhưng trọng lượng của bình nước nằm ngoài dự liệu của cô.
Có lẽ, cô nên thử nâng lên xem sao.
Gặp lại Tang Nhu tại trụ sở chiến dịch tranh cử.
Khi biết Tang Nhu đã trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose vào hơn một tuần trước, Utah Tụng Hương đã cảm thấy hơi bực bội. Việc này khiến anh nhớ lại kỷ niệm không mấy vui vẻ thời thơ ấu. Chú chó con anh nhặt về rồi tận tình chăm sóc suốt một tháng trời đã bỏ anh đi mất vào một đêm mưa.
Thoạt nhìn, Utah Tụng Hương đã liên tưởng ngay bóng hình đó với một cái tên.
Bên ngoài cửa sổ, trời đang đổ cơn mưa xối xả, tiếng mưa rào rào, âm thanh đơn điệu.
Sau khi đóng cửa phòng làm việc, đi bộ được một đoạn, Utah Tụng Hương cảm thấy hơi khát nước.
Cách đó khoảng chục bước chân là Văn phòng Thư ký, cửa phòng đang hé mở.
Do quá gắng sức, Tang Nhu thiếu máu lên não. Trong lúc hoa mày chóng mặt, cô cảm giác như mình tưởng tượng ra một bóng hình, hình bóng đó nhẹ nhàng đỡ lấy bình nước trên tay cô.
Bình nước được đặt vào máy lọc nước.
Lần thứ ba nhìn thấy Tang Nhu, chính là bây giờ.
Dường như, mọi sự chú ý của Tang Nhu đều đang đổ dồn vào bình nước. Nhưng trọng lượng của bình nước quả là một trở ngại khó mà thay đổi được. Cô thay đổi góc độ, cố gắng bê bình nước lên, nhưng lại tiếp tục thất bại.
Nhưng trọng lượng nước trong bình càng ngày càng nặng. Tang Nhu không chịu từ bỏ, tiếp tục cố gắng, cánh tay nổi gân xanh.
Có vẻ như sự nỗ lực của cô sẽ kết thúc trong thất bại.
Cho đến khi…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.