• 1,241

Chương 193: Nửa tháp babel (3)



Đúng vậy, cực kỳ chắc chắn.


Cả hai cùng ngã nhào xuống giường.


Bây giờ... vẫn tin chắc vậy hả.

Lý Khánh Châu lên đến tầng thượng lúc khoảng hai giờ mười phút.
Điều khiến Lý Khánh Châu cảm thấy bất ngờ là, trên tầng thượng, ngoại trừ Utah Tụng Hương và hai vệ sĩ riêng của anh, còn có thêm một người nữa.
Người đó chính là Tang Nhu.
Dù oán hận đến đâu đi chăng nữa, gió vẫn cứ thổi tới từ rừng sâu.
Đây đã là tuần cuối cùng của tháng Hai rồi.
Thứ Sáu này, trước hai giờ mười lăm phút, nó cũng không khác gì những thứ Sáu khác tại số Một đường Jose.

Ngài Thủ tướng, ngài còn cần gì nữa không?
Tang Nhu rụt tay lại, cất tiếng hỏi.

Không cần nữa.
Utah Tụng Hương đáp.
Tang Nhu lùi về sau một bước, cúi đầu:
Tạm biệt, ngài Thủ tướng.

Thế giới đã trở lại, mà âm thanh là thứ cất lên đầu tiên.
Những bước chân chạy đến gần, cùng với những tiếng gọi
Ngài Thủ tướng
dồn dập.
Lý Khánh Châu mở mắt ra.

Ngài Thủ tướng vừa mới lên tầng thượng uống cà phê rồi.
Trợ lý của Thủ tướng đã nói với anh như vậy.
Lên tầng thượng uống cà phê là thói quen của Utah Tụng Hương. Mỗi khi anh lên làm như vậy, điều đó có nghĩa là anh đang cần phải suy nghĩ kỹ một việc gì đó.
Lúc này, Lý Khánh Châu đang cầm tài liệu khẩn cấp cần giao tận tay Utah Tụng Hương.

Bây giờ... bây giờ vẫn8 tin chắc luôn.

Mái tóc cô buông xõa dài trên giường. Vùi mặt vào tóc cô, anh kìm nén, thì thầm gọi
Thâm Tuyết yêu dấu.

Sáng s3ớm hôm sau, cô chủ động quyến rũ anh. Anh hỏi
Có được không, Thâm Tuyết, có được không?
Cô gật đầu, rồi để lại dấu răng trên vai anh. Dấu vết l9ần này sâu hơn hẳn, cùng với dấu răng đó còn có những giọt nước mắt của cô nữa.

Rắc
một tiếng, tựa như tảng băng gặp nước tan ra, sau đó, là một loạt những âm thanh rầm rầm chói tai.
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Giữa vô vàn những mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống trước mắt Lý Khánh Châu, anh trơ mắt nhìn một khối thủy tinh tròn rơi từ trên cao xuống.
Cầu nguyện cho người đứng đầu Goran gặp dữ hóa lành.
Lý Khánh Châu cố gắng hết sức lực, lao về phía Utah Tụng Hương.
Một bóng dáng vụt chạy qua mặt anh, bổ nhào đến Utah Tụng Hương.
Tụng Hương, nước mắt của phụ nữ, nước mắt của vợ anh, đến6 khi nào anh mới hiểu, đến bao giờ anh mới biết trân trọng.
Cô giáo ơi, dù cho em có cố gắng như thế nào, thì gió từ nơi rừng sâu vẫn thổ5i tới.
Cô ơi, em không nên oán hận, cô ấy cũng không nên oán hận.
Ngay cả tại khu vực tầng thượng có diện tích không tới năm mươi ping theo ý thích của Thủ tướng được bao quanh bởi tường rào và kính chống đạn, hai vệ sĩ riêng của Utah Tụng Hương cũng không dám khinh suất, đứng thủ sẵn ở hai góc của tầng thượng.
Tang Nhu đang đứng đối diện với Utah Tụng Hương, hai người họ cách nhau vài ba bước chân.
Tiến thêm hai bước nữa, Lý Khánh Châu mới nhìn thấy chiếc khay trên tay Tang Nhu.
Bước chân của Lý Khánh Châu thoáng ngập ngừng.
Nhìn biểu hiện của hai người họ thì chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa người mang cà phê và người uống cà phê mà thôi.
Tách cà phê được đặt trở lại khay.
Lần này, Utah Tụng Hương không nói gì cả.
Con trai trưởng nhà Utah là bậc tối thượng, không cần phải để mắt đến thực tập sinh.
Lý Khánh Châu đưa tay lên nhìn đồng hồ, hai giờ mười lăm phút chiều.
Tang Nhu đang đưa cà phê cho Utah Tụng Hương.
Thực tập sinh trong Văn phòng Thư ký mang cà phê cho ngài Thủ tướng nghe thì hơi lạ, nhưng cũng không phải là không có khả năng. Chẳng hạn khi người phụ trách mang cà phê cho Thủ tướng xin nghỉ phép hoặc không có mặt, thì để thực tập sinh đi thay cũng là điều bình thường.
Nhìn tách cà phê đang bốc khói của Utah Tụng Hương, có thể đoán được rằng Tang Nhu vừa mới tới.
Lính tuần tra đi qua lại cổng số Một đường Jose. Đội danh dự cưỡi ngựa duyệt binh thu hút nhiều khách du lịch. Công viên thành phố nằm đối diện bên kia đường. Những quầy hàng di động bày bán sản phẩm có in hình Thủ tướng và Nữ hoàng, chào mời bằng những lời ba hoa chích chòe.
Phía bên kia bức tường, hàng trăm nhân viên đang bận rộn với công việc của mình trong số Một đường Jose.
Ánh sáng từ màn hình giám sát vô cùng chói mắt, nhưng không ai dám rời mắt khỏi màn hình.
Đó là kính chống đạn, rơi từ độ cao mười mét cũng đủ đập vỡ đầu.
Ánh nắng buổi chiều chiếu lên ngàn vạn mảnh vỡ, phản chiếu lấp lánh trên vô số mảnh thủy tinh, trước mắt Lý Khánh Châu, một miếng thủy tinh đang lao thẳng xuống người anh.
Anh nhắm chặt mắt lại theo bản năng, rồi rơi vào một mảng đen kịt.
Có một điều mà người dân Goran không hề hay biết: Mức độ cảnh giới của khu vực số Một đường Jose đã đạt đến mức khẩn cấp kể từ sau cuộc bầu cử, vệ sĩ bảo vệ Thủ tướng đã tăng thêm mười tám người, một trăm trinh sát mặc thường phục thị sát quanh khu vực số Một đường Jose liên tục cả ngày lẫn đêm, không ai trong bộ phận tình báo dám gửi báo động giả, bộ phận Hải quan Goran tăng cường kiểm tra rà soát toàn bộ khách quốc tế nhập cảnh vào Goran.
Người dân Goran không hề hay biết những điều này, thậm chí tại số Một đường Jose cũng chỉ vài người có phận sự được biết.
Lý Khánh Châu cầm theo báo cáo của Cục Tình báo đi lên tầng cao nhất. Anh ta vừa rời khỏi văn phòng Thủ tướng.
Đột nhiên, Lý Khánh Châu nghe thấy một âm thanh rất nhẹ. Thanh âm này xuất hiện vào giữa chiều nghe rất rõ ràng, dường như là tiếng kính vỡ.
Lại có một âm thanh tương tự truyền đến.
Lý Khánh Châu hét lên. Hai vệ sĩ riêng của Utah Tụng Hương cách anh cả chục mét, và Lý Khánh Châu cũng đứng cách anh cả một đoạn.
Lý Khánh Châu vừa dợm bước, trước mắt anh bỗng lóe lên luồng sáng.
Lý Khánh Châu biết, một tích tắc tiếp theo đây có thể sẽ trở thành giây phút lịch sử của Goran.
Lý Khánh Châu biết, khoảnh khắc này, điều duy nhất anh có thể làm được là gửi đến những vị thần lời cầu nguyện thành tâm nhất.
Xung quanh yên ắng trở lại, họ tưởng như mình đã cận kề thần chết.
Trong sự im lặng.
Tiếng gọi
Tiểu Nhu
như một con dao cắt ngang sự lặng im đó.
Cảm tạ trời đất.

Tấm kính kia không nện vào Utah Tụng Hương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.