Chương 198: Nửa tòa tháp babel (5)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1220 chữ
- 2022-02-04 08:16:02
Đừng nói với tôi là cậu không hề thất tình đấy nhé?
Chẳng lẽ tôi có nói với cô là tôi thất tình à?
Chàng thanh niên Mississippi này càng lúc càng không coi cô ra gì rồi. Đúng là cô có ở đây ăn chực uống chùa. Nhưng lần trước cô đã dùng danh nghĩa Nữ hoàng nhận lời anh, nếu có một ngày anh muốn đến Goran định cư an hưởng tuổi già, cô nhất định sẽ cho anh một mảnh đất vô cùng đẹp vừa gần sông lại vừa gần núi rồi còn gì.
Lục Kiêu Dương, nếu cậu còn như thế nữa, tôi sẽ thu hồi mảnh đất kia đấy.
Cô nhíu mày nói.
Tiếc là cô không thể mang mấy thứ này về Cung điện Jose được, mà nơi này cũng không phải là Cung điện Jose.
Giờ là lúc thời gian tranh cướp bắt đầu.
Cô chỉ để lại cho Lục Kiêu Dương mấy thứ mà cô không thích lắm như khoai tây chiên vị cà rốt và dưa chua, trong khi lãnh thổ của cô lại chất đầy đống lớn đống nhỏ.
Tô Thâm Tuyết nghĩ ngợi chốc lát, sau đó đẩy hộp cá mòi nhỏ nhất về phía Lục Kiêu Dương.
Nữ hoàng bệ hạ, cô cần tôi nói gì sao?
Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng.
Đương nhiên rồi.
Tô Thâm Tuyết liếc anh,
Nhưng tôi cấm tiệt cậu than phiền chuyện tôi cướp nhiều đồ mà lại chỉ chia cho cậu có một ít thế kia đấy.
Có thể làm bạn với một người thẳng thắn thế này quả thật không tồi chút nào.
Cuối cùng cũng đã đến tiết mục mà Tô Thâm Tuyết mong đợi nhất: Xử lý túi mua sắm.
Lục Kiêu Dương, dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không cho cậu thêm bất cứ thứ gì nữa đâu đấy.
Phiền chết đi được, không thèm phản ứng tí nào cả.
Cô vừa ôm mì cốc, vừa ôm khoai tây chiên, mắt nhìn hau háu vào hộp cá mòi, luôn miệng nhận cái này của tôi, cái kia cũng của tôi nốt.
Mặc dù cô không thể mang mấy thứ này về, nhưng cô có thể gửi lại chỗ Lục Kiêu Dương. Lần sau đến đây, mấy thứ này vẫn là của cô.
Vậy Nữ hoàng muốn tôi nói gì đây?
Ngoài mấy thứ kia ra, cậu muốn nói gì thì nói.
Có nghĩa là5, cô gái kia từ chối cậu năm lần là vì cậu mời cô ấy làm người mẫu ư?
Đương nhiên rồi. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ bị từ chối khi mời người khác phái đi hẹn hò đâu đấy.
Lục Kiêu Dương lại nhìn cô hồi lâu.
Xem ra, cô còn phải cấm Lục Kiêu Dương dùng ánh mắt thế kia nhìn mình nữa mới được, dù rằng chính cô cũng không thể giải thích nổi lý do vì sao cô lại không cho phép anh nhìn mình như thế.
Ánh mắt tên này có vẻ hơi kỳ quái rồi đấy.
Cô nghĩ, có lẽ anh bất mãn vì được chia phần ít quá, suy cho cùng thì anh mới là người bỏ tiền ra mua.
Tô Thâm Tuyết, cô thật đáng yêu.
Lục Kiêu Dương nói.
Ặc…
Cho cậu cái này đấy.
Cô nói vẻ tiếc nuối.
Lục Kiêu Dương lại không thèm nhúc nhích, mắt cứ nhìn cô chòng chọc.
Mặc dù câu nói này của chàng trai trẻ đến từ Mississippi khá êm tai, nhưng không nên nằm trong khuôn khổ nói chuyện của hai người họ. Nói thế nào đi nữa, cô cũng là Nữ hoàng, lại còn là… một người phụ nữ đã có gia đình.
Lục Kiêu Dương, mấy câu như ‘Tô Thâm Tuyết, cô thật đáng yêu’ cũng không được nói.
Tô Thâm Tuyết thẳng thừng.
Thế là, Tô Thâm Tuyết đành đẩy về phía Lục Kiêu Dương thêm một lọ củ cải ngâm chua ngọt. Trong tay cô hiện có tận ba lọ này. Đây là món ăn truyền thống từ nước ngoài, có thể ăn cùng với mì cốc.
Ấy thế mà, Lục Kiêu Dương vẫn không hề động đậy, mà cô lại không nhân nhượng thêm nữa.
Nhưng cậu nói, cậu bị một cô gái từ chối đến năm lần.
T9hưa Nữ hoàng, nghề nghiệp hiện tại của tôi là họa sĩ vẽ tranh khỏa thân, xác suất bị từ chối khi mời một cô gái làm người mẫu6 còn cao hơn nhiều so với khi mời một cô gái đi xem phim hay đi ăn nữa đấy.
Lục Kiêu Dương phẫn nộ nói.
Tô Thâm Tuyết lại ném cho anh vẻ mặt khinh bỉ.
Tôi không nói khoác đâu, quả thật tôi chưa từng bị người khác phái từ chối, chứ không phải đang cố khoe mẽ với Nữ hoàng rằng tôi là một kẻ đến cây tre cũng phải lòng đâu.
Chàng trai trẻ đến từ Mississippi thủ thỉ,
Không bị từ chối có thể có liên quan đến kỹ xảo ngỏ lời, từ lời nói đến thái độ, đương nhiên là còn phải biết mình biết ta nữa.
Chẳng hạn như, tôi có cơ hội gặp Scarlett, đầu óc tôi nóng lên, liền chạy đến chỗ cô ấy nói rằng, ‘Xin hỏi, cô có đồng ý đi ăn cùng tôi không?’ Từ trước đến nay, tôi thường mặc kệ những giây phút xúc động bất chợt như thế, tôi lại càng không muốn giết thời gian rảnh rỗi của bản thân bằng cách hôm nay lấy lòng cô gái này, hôm sau lại dụ dỗ một cô gái khác. Một khi cô gái tôi có cảm tình thật sự xuất hiện, tôi sẽ làm bài tập cùng cô ấy xong rồi mới đi ăn. Đó cũng chính là lý do tôi chưa bao giờ bị từ chối khi mời người khác hẹn hò đấy.
Nghe cũng có vẻ cũng có lý đấy chứ.
Lục Kiêu Dương chỉ nói,
Nữ hoàng bệ hạ không thể làm thế được, cái gì cô cũng muốn nhận về, vậy tôi ăn cái gì đây?
Cô liếc mắt nhìn sang, hình như tên này nói cũng đúng.
Ấy thế mà, anh vẫn không nói năng gì, cũng không hề nhúc nhích.
Lục Kiêu Dương, tôi cho cậu một giây, lên tiếng nói chuyện ngay lập tức cho tôi.
Tô Thâm Tuyết hung hăng cảnh cáo.
Cậu nó8i cậu bị một cô gái từ chối đến năm lần!
Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi!
Lục Kiêu Dương vỗ trán,
Bị một cô gái từ chối3 cũng có thể không liên quan đến thất tình cơ mà.
Hai người ngồi bệt xuống đất.
Tô Thâm Tuyết vạch một túi mua sắm ra, mặt mày hớn hở. Mấy thứ trong túi đều là mì cốc, đồ hộp, à đúng rồi, còn có cả khoai tây chiên mà cô thích.
Tô Thâm Tuyết lại hỏi Lục Kiêu Dương, liệu anh có đủ khả năng hẹn Scarlett cùng đi ăn tối với mình không.
Dĩ nhiên là có chứ, có điều tỷ lệ thành công chỉ khoảng một phần trăm mà thôi. Không những thế, một phần trăm này cũng chỉ có thể xảy ra trong trường hợp Scarlett bị ấm đầu nữa là đằng khác.
Chàng thanh niên đến từ Mississippi thản nhiên đáp.
Nữ hoàng của tôi ơi, cô đã nghe nói đến tháp Babel chưa?
Lục Kiêu Dương hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.