• 643

Chương 200: Nửa tòa tháp babel (6)


Nếu có thể liệt kê ra, có lẽ chỉ tốn không quá nửa giây đã có thể nói xong: Khoảng tám giờ rưỡi, vừa biết tin chồng mình gặp nguy hiểm, cô liền vộ8i chạy đến nơi làm việc của anh, cuối cùng lại không tìm thấy anh đâu. Thế là, cô lại tiếp tục đến bệnh viện tìm. Trong phòng bệnh, cô nghe thấy 3một người vốn không giỏi an ủi như chồng mình đang dỗ dành một người khác, mà đó còn là một thực tập sinh ở chỗ làm của anh. Phải biết rằng, ngay9 cả một người làm vợ như cô còn chưa bao giờ được anh dỗ dành an ủi như thế bao giờ. Đến tận nửa đêm, cuối cùng cô cũng đợi được chồng mình trở v6ề. Cô không chỉ níu kéo anh ở lại, mà còn nài nỉ anh đừng đi. Thật ra, trong khoảnh khắc ấy, điều cô muốn nói ra vốn là một câu
Tụng Hương, em y5êu anh.
Bởi vì cô thật sự rất yêu anh, nhưng cô lại sợ câu nói ấy khiến anh cảm thấy phiền hà, đúng là rất đáng buồn, có phải không? Vợ muốn thổ lộ một câu
Em yêu anh
với chồng mà lại sợ anh cảm thấy phiền cơ đấy. Ngày hôm sau, chồng cô còn làm bữa sáng cho cô. Dù cô không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhưng bởi vì đó là do anh làm, nên cô vẫn cố gắng ăn cho bằng hết. Sau khi ăn sáng xong, cô đến gặp một người bạn. Sau đó nữa, khi còn bảy phút nữa là đến nửa đêm, chồng cô lại xuất hiện ngay trên giường cô, bảo rằng muốn trò chuyện với cô.

Chuyện của hai mươi bảy tiếng rưỡi vừa qua đã kể xong rồi.

Hai mươi bảy tiếng rưỡi tưởng chừng như sóng êm biển lặng ấy lại có thể khiến Tô Thâm Tuyết đau khổ đến từng phút từng giây.

Phải.


Em nghe thấy…
Anh dừng một chút, rồi lại tiếp,
Anh nói chuyện với với cô ấy rồi sao?

Hai chữ
cô ấy
từ miệng Utah Tụng Hương khiến trái tim cô lại như bị bóp nghẹn. Là
cô ấy
, chứ không phải
cô nhóc
nữa rồi.
Bởi lẽ, thực tập sinh đang nằm trong bệnh viện kia tên là Tang Nhu.
Chính Tang Nhu đã mạo hiểm cả tính mạng để cứu Utah Tụng Hương khỏi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Cô có cảm kích cô ấy không? Có chứ, rất cảm kích.
Đó chính là hai cảm xúc trỗi dậy trong lòng Tô Thâm Tuyết khi nghe thấy hai chữ
cô ấy
phát ra từ miệng Utah Tụng Hương.

Hôm nay, em mãi không nhận điện thoại… Có phải cũng vì liên quan đến những lời nói đó không?

Hôm nay quả thật anh có gọi cho cô một cuộc điện thoại, nhưng cô đã nghe máy rồi đấy thôi:
Chẳng phải em đã nhận cuộc gọi của anh rồi đó sao…

Thời gian lại lặng lẽ trôi qua, bầu không khí tĩnh lặng lại dần bao trùm khắp mọi nơi.
Cô giáo ơi, em cũng không biết nên nói gì với anh ấy nữa.

Thâm Tuyết…
Anh khẽ gọi tên cô,
Tối qua em đến bệnh viện à?


Đúng là em đã bắt máy…
Utah Tụng Hương ôm cô càng chặt hơn,
Nhưng anh biết, em đã từng nghĩ đến chuyện từ chối cuộc gọi.

Lúc này, cô còn chẳng buồn nói dối, chỉ lẳng lặng nằm đó, không nhúc nhích.

Xe… Chuyện bảo người lái xe dạo quanh thêm vài vòng… Có phải cũng có liên quan đến những lời nói đó của anh không?
Một câu nói lại bị anh ngắt thành tận mấy đoạn. Đây quả thật là một chuyện hiếm thấy ở con trai trưởng nhà Utah.
Thế nhưng, lúc này đây, điều duy nhất cô có thể làm được chính là bình tĩnh chờ đợi, chờ cho cảm xúc của mình có thể bình ổn trở lại, sau đó mới dùng danh nghĩa một người vợ, dùng danh nghĩa Nữ hoàng của đất nước này để cảm tạ Tang Nhu.
Nghĩ đến đây, cô lại nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
Anh không sao là tốt rồi.


Làm em sợ rồi à?


Ừm.


Nhưng sao anh không mảy may nhận ra Phu nhân Thủ tướng đã hoảng hốt phát điên thế nào đấy.
Anh lại cưỡng ép ôm chặt cô vào lòng.

Không phải bây giờ anh đang ở trước mặt em rồi đấy sao?
Cô đáp.
Cô chỉ mong, đó không phải vì chột dạ.
Lại bẵng đi một lúc lâu…

Thâm Tuyết.
Anh hôn lên trán cô,
Anh phải thừa nhận với em rằng, khi ấy, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé thế kia lại có thể đẩy anh sang một bên, lại còn đẩy ra xa được như thế, anh quả thật đã bị giật mình.

Không phải
cô nhóc
, cũng không phải
Tang Nhu
.
Mà là
cô ấy
.

Cô ấy
, cách gọi vừa khó hiểu, mà lại vừa gần gũi biết mấy.
Có lẽ không chỉ là cảm giác kinh ngạc thôi đâu nhỉ?

Khi thấy tấm kính kia đập lên người cô ấy, sự kinh ngạc của anh đã dần biến thành khó tin. Em cũng biết, anh là một kẻ sùng bái số liệu, mà hành vi lúc đó của cô ấy đã vượt qua phạm vi tất cả các số liệu mà anh có thể tính toán, hơn nữa còn vượt xa khả năng chấp nhận của anh đến hàng trăm chữ số. Thế nhưng, đôi mắt anh đã nói cho anh biết, chuyện này quả thật đã diễn ra ngay giữa ban ngày ban mặt, rõ ràng rành mạch ngay trước mắt anh, mà tiếp theo đó…
Utah Tụng Hương khàn giọng nói tiếp,
Tiếp theo đó, cảm giác khó tin ấy chuyển thành cảm động. Khi ấy, anh quả thật đã cảm nhận được thế nào là cảm động.

Anh đã biết rồi sao, chắc là đã biết rồi nhỉ?
Biết rằng trên đời này, quả thật có một người như thế tồn tại, một người có thể quên đi cả bản thân mình chỉ để lo nghĩ đến sự tồn tại của anh. Chỉ như vậy cũng đã đủ để khiến tâm hồn anh phải rung động dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Thế nhưng, Tụng Hương, em đã từng làm chuyện tương tự như thế vì anh đấy. Có điều, đó là phô mai chứ không phải kính chống đạn.

Đáng buồn làm sao.

Sau lần này, so với cô nhóc kia, có lẽ con gái lớn nhà họ Tô sẽ càng có vẻ thực dụng và gian xảo hơn rồi đấy.

Tô Thâm Tuyết không dám hỏi anh rằng:
Thấy Tang Nhu làm thế, anh có tức giận không?


Nếu câu trả lời của anh là

, cô biết, cô sẽ không thể nào ở bên cạnh anh được nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.