• 643

Chương 205: Nửa tòa tháp babel (7)


Đêm đó, Tô Thâm Tuyết đi đến số Một đường Jose. Tính ra cô và Utah Tụng Hương đã một tuần không gặp mặt, mười đêm không ở bên nhau.

Mười m8ột giờ rưỡi, Utah Tụng Hương kết thúc công việc trở về phòng.
Cô nhìn ngắm anh dưới ánh đèn. Chỉ mới một tuần không gặp, sao lại có cảm g3iác như một tháng. Trừ cảm giác nhớ thương da diết, hình như còn thêm nhiều thứ khác.
Cô xoa bóp thư giãn cho anh xong, anh ôm cô vào lòn9g.
Cô nhìn anh chằm chằm.

Chắc chắn đứa bé sẽ giành mất sức lực và sự quan tâm của Tô Thâm Tuyết.

Hình như giọng điệu đó đã nhẹ nhõm hơn chút rồi. Cô lật người, ngả lên người anh:
Chúng ta sinh con đi, sinh một đứa trẻ có hàng mi dài giống cha nhé.

Anh không hề dao động.
Một giây sau, cô biết tại sao anh không đáp lại rồi.
Đôi mắt của người đàn ông này không hề ngơi nghỉ. Hôm nay cô mặc bộ ngủ cổ chữ U, mặc anh ôm vào phòng ngủ.
Cô giáo ơi, em không t5hể khoanh tay đứng nhìn rồi.
Buổi trưa, Hà Tinh Tinh mang tin tức từ số Một đường Jose đến: Thực tập sinh đến số Một đường Jose học tập từ tháng Hai kéo dài thời gian thực tập từ bảy tuần lên chín tuần.
Bỗng nhiên là sao? Không phải họ đã công bố ba năm sau sẽ cân nhắc đến chuyện có con ư?
Cô nói không ngừng, nhấn mạnh không phải trước đó chúng ta đã nhắc đến chuyện này rồi à?
Chắc chắn, tiếp đó anh sẽ hỏi:
Tại sao bỗng nhiên muốn có con?


Tại sao bỗng nhiên muốn có con?
Giọng anh giống y như suy nghĩ của cô.
Cứ như vậy, cô tiếp tục chìm đắm, sa vào biển từ dịu dàng của anh. Lúc anh mở ngăn kéo ra, cô không ngăn cản anh nữa, mặc dù lòng cô hiểu thấu, những lời anh nói chỉ là cách diễn đạt khác của câu nói: Tô Thâm Tuyết, bây giờ anh không định có con.
Tô Thâm Tuyết lại không nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương hai ngày liên tiếp.
Hai gò má cô đỏ ửng.

Thâm Tuyết yêu dấu, anh thích dáng vẻ của em lúc này.
Ánh mắt anh say đắm nhìn má cô.
Nhưng, cô cũng thấy đấy, em không còn trẻ như trước nữa.
Bởi vì không còn trẻ, nên em sợ phải đi trên một con đường gian truân.
Cứ như vậy, kỳ thực tập vốn kết thúc vào trung tuần tháng Ba lại kéo dài đến cuối tháng Ba.
Bởi vì Tang Nhu là một trong những thực tập sinh đó, tin tức vốn không thuộc phạm vi quan tâm của Tô Thâm Tuyết lại làm cô nảy sinh nhiều liên tưởng.

Trong khi thân mật với anh, liệu cô ấy có dựng thẳng tai nghe xem có tiếng khóc trẻ con vang lên không?


Thâm Tuyết yêu dấu, anh thích nghe tiếng khóc của em hơn.

Chỉnh ánh đèn trên tường tối lại, Utah Tụng Hương mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Đương nhiên cô biết anh định lấy gì, bèn gạt tay anh ra.

Phu nhân Thủ tướng, chúng ta công bố là cân nhắc. Cân nhắc và muốn là hai chuyện khác nhau.
Anh giở giọng dọa dẫm,
Tô Thâm Tuyết, sinh con đau lắm đấy.

Cô giáo ơi, anh ấy là chồng em đấy.

Anh có sinh đâu.
Cô lườm anh.

Cũng phải.

Hai người nằm sát nhau trên chiếc ghế dài, anh nhắm mắt, cô nằm nghiêng bên cạnh anh. Ngẩng mặt từ góc độ này, ánh đèn để lại dưới hàn6g mi dày của anh bóng đen nhàn nhạt, đẹp quá đỗi.
Cô khẽ nói với anh:
Tụng Hương, chúng ta sinh con nhé?


Liệu có khi nào bỗng dưng Tô Thâm Tuyết không cần anh lớn tiếng hát 'Mamma mia, let me go Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!' nữa không?


Liệu có khi nào ánh mắt của cô ấy chỉ quan tâm tới chuyện hôm nay con đã mọc răng chưa, mà không để ý hôm nay ngài Thủ tướng mặc bộ vest hai hàng cúc?

Dù nhìn thế nào đi nữa, cô vẫn không thể nhìn thấy chút mong đợi và hân hoan từ đôi mắt ấy. Ngược lại, dù anh đang cố sức che giấu, nhưng cô vẫn nhận ra sự mất kiên nhẫn thoáng qua gương mặt anh.
Cô giáo ơi, em biết, bây giờ người đàn ông này thậm chí còn không đảm đương nổi vị trí một người chồng, sao có thể làm cha được?
Hai người nhìn nhau.
Khóe mắt cô dâng trào ánh nước nhạt nhòa.
Trước khi ánh nước ấy biến mất, anh hôn cô, dịu dàng gọi cô
Thâm Tuyết yêu dấu
rồi nói:
Anh phải nói thật với em, anh vẫn chưa sẵn sàng làm cha.


Thậm chí, anh hơi bài xích trẻ con.


Tô Thâm Tuyết, việc này là lỗi của em.

Sao lại là lỗi của em?
Cô cựa quậy thắt lưng:
Tụng Hương, chúng ta sinh con đi, nhé nhé?

Anh vẫn không đáp lại.

Dáng vẻ gì?


Dáng vẻ như bây giờ này.
Ngón tay anh vuốt nhẹ má cô,
Dáng vẻ đáng yêu như cô bé vụng trộm tô son của mẹ đi gặp người yêu.

Liệu có phải... là quyết định của chủ nhân số Một đường Jose không?

Tụng Hương, chúng ta sinh con nhé?
Câu nói làm hàng mi khép chặt của Utah Tụng Hương chậm rãi mở ra.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.