• 644

Chương 207: Đệ đơn ly hôn (1)



Chị biết không, tôi từng cãi nhau với Ginny vì chị đấy, có lần còn suýt đánh nhau với chị ta.
Tô Jenny đuổi theo nói với cô8.

Còn có chuyện như vậy à? Cô nhướng mày.
Trước vẻ mặt kích động của Tô Jenny, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho người phụ trách Văn 5phòng Thư ký Thủ tướng.
Bây giờ Ngài Thủ tướng không ở phòng làm việc, Nữ hoàng có thể đến phòng nghỉ chờ ngài Thủ tướng.
Ánh mắt cô rơi trên mặt Tang Nhu.
Chỉ một lớp son nước cũng đủ để làm cho khuôn mặt ấy tỏa sáng động lòng người, còn thêm đôi mắt long lanh.
Có lẽ cô ta nói vậy vì sợ cô hiểu lầm. Phu nhân Thủ tướng, Thư ký Lâm vẫn chịu trách nhiệm quản lý Văn phòng Thủ tướng, thỉnh thoảng thiếu người tôi mới được giao việc thôi.
Cô không hỏi, trái lại Tang Nhu lại tự giải thích.

Nóng quá, đổi lại.

Cốc cà phê thứ tư quá nhiều đường, cốc cà phê thứ năm do người phụ trách Văn phòng Thư ký đích thân mang đến.

Chị biết đấy, chị họ Ginny nổi tiếng thích xuyên tạc. Hôm đó chị 3ta nói chị có thể làm Nữ hoàng là vì may mắn, tôi đã cãi lại chị ta.
Nhún vai, cô ta nghĩ tới điều gì đó,
Tô Thâm Tuyết, c9hị còn không mau nói xin lỗi tôi đi, nếu không, sau này tôi...


Có muốn đến phòng làm việc của Thủ tướng xem không?6
Tô Thâm Tuyết dừng bước, hỏi.
Cô giáo ơi, em ghen tỵ rồi.
Sự ghen tỵ này xen lẫn với bối rối, hụt hẫng, và cả sự bất chấp.
Tô Thâm Tuyết lạnh lùng nhìn Tang Nhu.
May mà phản ứng của Tang Nhu cũng tạm chấp nhận được. Cô ta nở nụ cười nhạt, cất bước tiến lên.
Cửa phòng làm việc được mở ra lần thứ sáu.
Tang Nhu bê cà phê tiến vào còn bình tĩnh hơn người phụ trách Văn phòng Thư ký, bước chân và động tác cũng không hề sơ suất.
Tô Jenny vừa rời đi, đã có người đến phòng Thư ký.
Bóng dáng cô uyển chuyển, tóc vấn trang nhã, mặc đồ công sở vừa vặn.
Cô giáo ơi, sự ghen tỵ này làm em liên tưởng đến lợi ích và quyền hạn.
Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta.
Tô Thâm Tuyết nâng ly cà phê lên.

Đường dây phục vụ ở tay trái của Nữ hoàng bệ hạ, nếu Nữ hoàng bệ hạ cần gì có thể ấn phím 1, phím 1 sẽ nối thẳng đến Văn phòng Thư ký.
Gập người bốn mươi lăm độ, lòng bàn tay hướng về phía trước, năm ngón tay đồng loạt hướng về điện thoại.
Phòng nghỉ và phòng làm việc của Utah Tụng Hương cách một tấm kính. Không được Thủ tướng ủy quyền, không ai được phép vào trong, kể cả Phu nhân Thủ tướng.
Tô Jenny cho rằng như vậy đã đủ rồi, qua tấm kính cũng đủ để thấy một phần ba phòng làm việc của ngài Thủ tướng: chiếc bàn làm việc được Hoàng gia Đan Mạch tặng trong truyền thuyết, nội thất thủ công Thụy Điển số một trên thế giới, sofa đến từ Hoàng gia Thụy Điển, thảm là quà tặng của Ấn Độ. Phòng làm việc này chất đầy lịch sử của Goran.
Hình như ánh mắt của cô đã làm Tang Nhu sợ hãi.
Cô đứng đó, không dám tiến về phía trước.
Vừa nhìn đã biết cách đi đứng đã được đào tạo, lực cổ tay và tiết tấu khi đặt cà phê hoàn hảo, tách đặt vững vàng, tư thế cũng đẹp đẽ.
Cô ta lùi ba bước, đứng bên phải Tô Thâm Tuyết:
Nữ hoàng bệ hạ, bây giờ ngài Thủ tướng đang ở hội trường đón khách, kết thúc công việc ở hội trường sẽ về phòng làm việc, mất khoảng mười đến mười lăm phút.

Trên đường đến Văn phòng Thủ tướng, Tô Thâm Tuyết còn biết được một tin từ Tô Jenny: Một trong hai thư ký phụ trách trà nước ở Văn phòng Thư ký đã xin nghỉ nửa tháng vì vấn đề sức khỏe. Bởi vì biểu hiện xuất sắc, Tang Nhu đã được thay thế vị trí của thư ký kia.

Như vậy, số lần Tang được gặp ngài Thủ tướng tăng lên nhiều rồi.
Giọng Tô Jenny ghen tỵ khỏi phải nói.
Tô Thâm Tuyết đặt cà phê lên mặt bàn:
Đổi cho tôi tách cà phê khác.

Cà phê mới đem đến không đủ nóng, đổi lại tách mới, tách này thì lại...
Cách hướng dẫn cũng đạt tiêu chuẩn.
Không nhận được lời đáp.
Tô Thâm Tuyết phải thừa nhận, Tang Nhu trước mặt cô khiến đôi mắt người ta phát sáng.
Nói xinh đẹp mĩ miều cũng không hề quá đáng.
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Thâm Tuyết cảm thấy mình chính là người phụ nữ trang điểm đậm đứng trước gương thần.
Muốn dùng quyền lợi và quyền hạn, bất chấp hủy diệt hết thảy.
Tô Thâm Tuyết nhớ lại hình ảnh Utah Tụng Hương và Tang Nhu cùng ăn tối, lần đó Tang Nhu cũng mặc váy.
Đúng rồi, cô vẫn chưa để thực tập sinh thấy vị khách không có ý tốt đâu.
Tô Thâm Tuyết nhìn đồng hồ, còn mấy phút nữa ngài Thủ tướng sẽ trở về.
Sắm vai vị khách khó chiều xong, tiếp theo cô cần để ngài Thủ tướng thấy phụ nữ khi ghen sẽ khiến người ta đau đầu đến mức nào, dù là Nữ hoàng cũng không ngoại lệ.
Thực tập sinh, đây không phải nơi làm bài không tốt là có thể kéo phụ huynh vào.

Cô ra đi, gọi thực tập sinh kia lại đây.
Cô không thèm nhìn người đó,
Nhân tiện, mang cà phê đi, tách xấu quá.

Thế này thì thật làm người ta chán ghét, khiến cô như nhân vật phản diện vậy. Thế này thì cô phải cho thực tập sinh này sớm biết về vị khách không ác ý khó chiều đến thế nào.
Dáng điệu cẩn trọng ấy làm người chán ghét, son nước cũng làm người chán ghét, đến gấu váy cũng đáng ghét.
Tô Jenny kể từng thứ một cách rõ ràng, làm Tô Thâm Tuyết khá bất ngờ.
Tiếc rằng, chưa được hai phút, Tô Jenny đã bị gọi đi. Hoa đã tắm nắng đủ rồi, cô ta phải chuyển chúng vào trong.
Nói năng cũng tạm được.

Bây giờ Thư ký Lâm đang ở hội trường đón khách với ngài Thủ tướng, tạm thời tôi sẽ thay thế phục vụ Nữ hoàng. Nữ hoàng bệ hạ, xin hỏi Người còn cần gì nữa không ạ?

Cô ta lùi lại ba bước, dừng lại rồi cúi bốn mươi lăm độ một lần nữa. Sau cái gật đầu hỏi ý, cô ta xoay người rồi đi ra cửa.
Dưới gấu váy công sở chạm đầu gối là bắp chân thon thả.
Thực tập sinh, không thể như vậy.
Mỗi một nhân viên ở số Một đường Jose đều đại diện cho hình ảnh đất nước Goran, tại sao có thể nhát gan, khúm núm như vậy? Chẳng may gặp phải vị khách khó tính thì sao?
Số Một đường Jose không phải là quán cà phê vườn trường, đâu thể chỉ bằng vẻ ngoài trong sáng không tì vết là có thể nhận được lời đánh giá cao nhất?
Chẳng may, người ngồi ở đây bây giờ là người có lòng riêng thì sao?

Khoan đã.
Tô Thâm Tuyết bình thản nói.

Dạ.
Tang Nhu xoay người lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.