Chương 216: Đệ đơn ly hôn (4)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1278 chữ
- 2022-02-06 12:41:26
Phàm là bất cứ chuyện gì mà chỉ đến từ một phía thì sẽ trở nên vô cùng vô nghĩa. Không những vô nghĩa mà còn chán ngắt nữ8a.
Cô im lặng, tì trán vào cửa kính xe, ngắm nhìn những ánh đèn đường đang dần lướt qua.
Đến ngã tư đèn 3đỏ.
Anh lái xe, còn cô chạm vào nơi môi mình đang sưng đỏ. Nụ hôn đó, rõ ràng là sự trừng phạt.
Chiếc xe rẽ vào số Một đường Jose.
Dừng xe, Utah Tụng Hương yêu cầu người quản lý sinh hoạt của anh tắt hết toàn bộ camera giám sát ở bãi đậu xe.
Anh ôm cô từ ghế sau bước ra.
Anh rất ghét bị cắn vào cổ, cô liền để lại một dấu răng nơi cổ anh. Lần này cô cắn mạnh hơn bất cứ lúc nào, anh vẫn mặc cô làm theo ý mình.
Tô Thâm Tuyết hài lòng nhìn máu rỉ ra từ vết cắn nơi cổ anh, cười nói:
Thật không may, ngài Thủ tướng, anh đã bị nhiễm bệnh rồi. Từ giờ về sau, anh chỉ có thể sống về đêm được mà thôi.
Đừng chạm vào em! Em muốn xuống xe, em muốn về!
Cô đẩy mạnh cửa.
Đèn xanh bật sáng, cô vẫn không ngừng nói mình muốn quay về. Anh giữ vô lăng bằng một tay, mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt cô.
Phía sau vang lên những tiếng còi xe.
Rốt cuộc anh đang nói gì thế, điên... đồ điên!
Thật sự là em không muốn đi gặp ai, không muốn gặp ai hết sao?
Không hề, không hề.
Một lúc lâu sau, cửa xe lại được mở ra, chiếc kẹp tóc pha lê rơi xuống, giày của cô cũng rơi xuống, cô cuộn mình trong chiếc áo khoác của anh. Đối diện với khuôn mặt điển trai, cô nở nụ cười cay đắng. Môi anh vẫn dán vào môi cô, như muốn xóa tan đi nụ cười đó của cô. Cô để anh mặc sức muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, anh vùi mặt vào mái tóc cô đang bung xõa trên ghế xe, thì thào,
Thâm Tuyết, đừng cười như vậy.
Thâm Tuyết, anh xin em, đừng cười như vậy.
Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
Thú vị, thoải mái.
Hàng lông mày của cô giãn ra, cô lẩm nhẩm:
Có mỳ cà chua, có cá mòi đóng hộp, có đủ loại khoai tây chiên, còn có... còn có...
Lưỡi cô như bị thắt lại, còn có Lục Kiêu Dương. Cô không thể khai hết ra được, một giọng nói từ sâu trong lòng nhắc nhở cô. Không được nói, không được nói tên của Lục Kiêu Dương ra, sẽ làm hại đến cậu ấy.
Hết lần này đến lần khác, anh nói bên tai cô:
Cho anh biết, em muốn đi gặp ai? Muốn đi tìm ai?
Utah Tụng Hương, anh nổi cơn điên gì thế?
Vậy em nói anh biết đi, lúc đó em đang nhìn gì, lúc đó em đang nghĩ gì?
Mắt cô trĩu xuống, nhưng cô không chống lại, lúc mắt gần như đã đóng sập lại, cuối cùng cô cố hết sức gồng lên.
Cô mở to mắt nhìn cho rõ hơn.
Cô dồn sức đẩy mạnh người đang kề sát vào cô, hét lên quyết liệt: Đừng chạm vào em, đừng động vào em!
Utah Tụng Hương phớt lờ, còn tâm trí cô bị cồn làm hỗn độn.
Mãi cho đến khi một cảnh sát giao thông tiến về phía họ, Utah Tụng Hương mới khởi động xe.
Cả chặng đường cô luôn miệng gào thét đòi quay về.
Một giọng nói vang lên bên tai cô:
Em định làm gì thế?
Mở cửa xe.
Cô đáp.
Mở cửa xe rồi sao?
Tô Thâm Tuyết, nói cho anh biết, còn có gì nữa?
Một tia sáng chói lòa chiếu vào xe, ngón tay đang lơ lửng trên không trung của cô khựng lại, bầu không khí trong xe như bị đóng băng.
Tiếng nói bên tai như thúc giục thêm:
Em muốn đi đâu thì nói với anh, anh đưa em đi. Hay là, em muốn tới nhà ai, muốn gặp ai, cứ nói cho anh biết. Có phải nhà người này có mỳ cà chua, có cá mòi đóng hộp, đủ các thể loại khoai tây chiên, đúng không?
Utah Tụng Hương gọi điện dặn quản gia chuẩn bị canh giải rượu cho Phu nhân Thủ tướng, khoảng tầm hai mươi ph9út nữa họ sẽ về tới.
Giọng nói của Utah Tụng Hương lúc gần lúc xa.
Kỳ lạ là, dù đầu cô quay cuồng, nhưng6 mắt cô lại khá tinh. Qua cửa kính xe, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy vô cùng rõ ràng những bảng tên cửa hiệu, tên đường phố, s5ố nhà, còn cả bảng chỉ dẫn giao thông nữa. Đầu óc cô mơ mơ hồ hồ. Chỉ cần mở cửa xe ra là cô có thể men theo tuyến đường này, tới gõ cửa nhà Lục Kiêu Dương.
Anh dùng chân đóng cửa xe lại, bế cô bước vào thang máy.
Cô vẫn tiếp tục nói với anh:
Ngài Thủ tướng, từ nay về sau, ánh mặt trời không thuộc về anh nữa, anh chỉ có thể thuộc về đêm đen thôi.
Cô giáo ơi, em thật hèn kém, đúng không?
Nhưng mà, giọng nói bên tai vẫn như mê hoặc cô,
Còn gì nữa?
Miệng không nói được, nhưng tay vẫn có thể mô tả.
Cô dùng tay phác họa nên những đường cong cơ thể phụ nữ.
Tới đèn giao thông tiếp theo.
Anh cởi dây an toàn, quay sang, áp môi lên môi cô.
Cô sững sờ, một giây sau, cô đấm đá anh, nhưng, chẳng có ích gì, cho đến khi đèn xanh bật sáng.
Mở cửa xe xong đương nhiên là xuống xe rồi, ngốc.
Sau khi xuống xe thì sao?
Xuống xe rồi sao, rồi sao nhỉ?
Đi đến đó.
Cô chậm rãi đưa tay lên chỉ vào bảng chỉ đường.
Ở đó có gì?
Ở đó có gì á, cô rất thích câu hỏi này.
Nói với anh, em không nhìn gì hết, em không... nghĩ gì cả.
Không, Tụng Hương, em thật sự không nghĩ gì cả.
Thật không có không?
Ngay lúc này, cô chẳng muốn ai hết, cũng chẳng yêu ai hết, cô chỉ cảm thấy yêu tất cả mọi thứ trong căn hộ của Lục Kiêu Dương thôi, từ trần nhà đến gạch lát nền, từ chiếc rèm cửa được kéo kín đến
chiếc sofa vô cùng hoàn cảnh.
Tất nhiên rồi, còn có cả thùng mỳ khoai tây và cá mòi đóng hộp mà cô đang gửi chỗ anh nữa.
Lúc này, tâm trạng cô bỗng vui vẻ trở lại.
Cô dồn lực vào tay, nhưng cửa xe không nhúc nhích.
Trước ánh mắt thiêu đốt của anh, cô nói với anh:
Tụng Hương, đừng!
Tụng Hương, hôm nay là sinh nhật em.
Làm sao đây, cô muốn đến nhà Lục Kiêu Dương, cô muốn kiểm tra xem Lục Kiêu Dương có lén ăn vụng những thứ cô đang để ở nhà cậu ta không.
Cô lại dồn lực vào tay, vẫn chẳng hề dịch chuyển được chút nào.
Cô sốt ruột, giật tay nắm cửa.
Cô vùi mặt vào ngực anh, nhắm mắt lại.
Mắt cô khép lại.
Cảnh tượng trong không gian chật hẹp của chiếc xe hiện lên.
Không có
Thật là không chứ?
Thật... thật sự không có.
Lý Khánh Châu nhận được điện thoại lúc ba giờ sáng.
Giờ này mà gọi cho anh thì còn ai được nữa chứ.
Utah Tụng Hương đưa cho anh ta một vài địa chỉ đường.
Anh ta cần phải tìm kiếm trên khu phố đó một
chàng thanh niên trẻ,
có thể là một người nước ngoài,
thằng nhóc này có thể có năng khiếu vẽ tranh khỏa thân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.