• 645

Chương 221: Đệ đơn ly hôn (6)


Quyền lợi đặc biệt đó là... Em phải nói những chuyện bình thường không dám nói, không thể nói.


Em nói này, ngài8 Thủ tướng, anh biết khi đó tại sao em không chọn trường học ở thành phố Goose, mà lựa chọn Chủng viện miền Đông cách t3hành phố Goose xa nhất không?



Thành phố Goose quá gần ngài Thủ tướng, bởi vì quá gần nên em không thể viết th9ư cho ngài Thủ tướng được. Đến miền Đông cách xa thành phố Goose nhất, em có một trăm lý do để viết thư cho ngài Thủ tư6ớng.

Có một số việc không cần nói, có một số việc không cần hỏi, có một số việc không cần trả lời, như vậy...
Chậm rãi lùi ra sau, cô ta cách anh khoảng ba bước.
Cô ta đứng lại, đọc:
Tiểu Nhu.
Nói như vậy...

Ngài Thủ tướng, anh đã đọc thư của em rồi sao?
Cô ta hỏi, đôi 5môi kích động đến run rẩy.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trái tim đã chết lặng một lần nữa sống trở lại.
Là anh ư? Là anh đã đi rồi quay lại sao?
Anh không trả lời.

Anh đã đọc hết thư em viết sao?

Anh vẫn lặng thinh.
Trước khi đi, anh còn buông lời nhẫn tâm.
Nếu muốn nói lời nhẫn tâm như vậy, tại sao còn dịu dàng gọi cô ta là
Tiểu Nhu
.

Tiểu Nhu, Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng trước đây từng làm chuyện tương tự như cô đang làm. Kết quả là, cô ta phải ở trong không gian hơn ba trăm mét suốt một năm trời, để lại chồng thư xin lỗi nặng hai phẩy tám kilogram, bị trục xuất khỏi Goran. Nghi vấn 'Tiết lộ tài liệu mật’ đã làm cô ta liên tiếp gặp trắc trở trong quá trình xin việc, bây giờ phải làm nhân viên bán hàng không liên quan gì đến chuyên môn. Tôi đoán, nếu để Cố vấn Thứ nhất trước kia của Thủ tướng lựa chọn lại một lần, chắc chắn cô ta sẽ tránh xa người tên Utah Tụng Hương.

Một lúc lâu sau, lâu sau đó.
Tang Nhu chờ được tiếng
Tiểu Nhu
.
Tiếng
Tiểu Nhu
rất đỗi dịu dàng.

Em khát khao có thể được gặp anh một lần, nhưng xin anh hãy nhớ, em sẽ không lên tiếng yêu cầu gặp mặt. Không phải vì lòng kiêu ngạo đâu. Anh biết trước mặt anh, em chưa từng có gì để ngạo mạn. Mà bởi vì, chỉ khi anh cũng muốn gặp em, cuộc gặp gỡ của chúng ta mới có ý nghĩa.

Cô ta nghênh đón ánh mắt đó.
Giơ tay lên, chiếc váy lót rơi khỏi cơ thể.
Anh lại quay đi.

Vì ngài Thủ tướng, em bằng lòng không oán trách, không oán trách họ đã mang mẹ và anh trai em đi, không oán trách họ đã bỏ rơi em một mình trên thế giới này. Vì ngài Thủ tướng, em bằng lòng tiếp tục làm người thiện lương. Vì ngài Thủ tướng, em bằng lòng chấp nhận sống quãng đời còn lại trong cô độc.

Cổ họng khô khốc.

Dù bất hạnh thế nào đi nữa, cũng không thể viện cớ đó để câu kéo người đã có vợ. Tôi thay anh cô gửi cô câu này.

Thế này là thế nào, thế này là thế nào, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?
Cô ta đã vì anh, không oán thán thế giới bất công; cô ta đã vì anh mà chấp nhận quãng đời còn lại sống trong cô đơn rồi. Tại sao anh còn muốn nói lời làm tổn thương người khác chứ.

Mẹ cô đặt cho cô cái tên rất thích hợp với tính cách của cô, Tiểu Nhu.


Tiểu Nhu, bé nhỏ đáng yêu, rơi mấy giọt nước mắt thích hợp với cô hơn đấy.


Tang Nhu, bắt đầu từ giờ phút này, trong mắt tôi, bất cứ chuyện gì của cô đều ngu xuẩn cả.


Tiểu Nhu, những chuyện Cố vấn Thứ nhất trước kia của Thủ tướng làm có thể hiểu được. Người ta có dáng đẹp, hồi đi học cứ thi thoảng lại có công ty quảng cáo đồ lót tìm tới cửa. Còn cô…
Anh thở dài,
Cô phải cảm ơn anh trai của cô là Daniel Tang. Chính vì Daniel Tang, tôi không nói quá khó nghe, nhưng tôi vẫn phải đề nghị cô rằng, trong phòng nghỉ có một cái gương, cô cần nhờ cái gương đó xác nhận giúp xem cô có thích hợp làm chuyện tương tự không.

Ánh mắt anh nhìn cô ta đầy thương hại và chê cười.

Sao, vẫn chưa hiểu à? Vậy thôi thẳng thắn hơn chút nhé. Lột hết quần áo quyến rũ đàn ông không phải thế mạnh của cô, cũng sẽ không trở thành thế mạnh của cô. Nhưng cô không cần quá thất vọng, cô cũng có ưu điểm của bản thân mình.

Bây giờ chỉ còn một người trên đời gọi cô là Tiểu Nhu mà thôi, cô ta xúc động đáp:
Vâng, vâng, thưa ngài, em ở đây.

Như thể đã một thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua.
Tang Nhu ngây người, đôi mắt đau nhức vì tập trung lâu ở một chỗ. Cô ta đang nhìn thân hình bị xô ngã xuống đất của mình.
Bị tổn thương, đương nhiên phải phản kích.
Nước mắt run rẩy rơi xuống.

Anh... Utah Tụng Hương... Đồ khốn.
Cô ta mở miệng.

Một người hèn mọn như vậy, anh có muốn không?

Cô rũ mắt.

Van xin anh đấy, thưa ngài, van xin anh hãy nhìn em một lần, chỉ một lần cũng không được sao?

Khi tỉnh ra, anh đã đi rồi.
Anh đi, để lại cô ta... vô cùng bẽ bàng.
Tang Nhu ngơ ngác nhìn cơ thể in trên nền đất, không biết đã trôi qua bao lâu.
Thân hình bị gạt ngã xuống đất lẻ loi trơ trọi.
Cô ta có hẹn mọn hơn nữa, anh cũng không muốn.
Anh đi rồi, anh không quan tâm đến cô ta, không buồn nhìn cô ta lấy một lần đã rời đi.
Cô ta không ngốc, cô ta thật sự có thể cảm nhận được chút gì đó. Ít nhất, từng có khoảnh khắc cô ta đã chạm đến thành công.

Thành công chỉ trong gang tấc.

Xuôi theo ký ức, cô ta đang kiếm tìm bóng dáng anh rời đi, anh rời đi rất vội vàng.

Gần như là chạy trối chết.

Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, người đứng ngoài là anh?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.