• 645

Chương 226: Đệ đơn ly hôn (8)


Là giọng nói của anh.


Tụng Hương, anh không sao mà, phải không?



Phải, anh không sao.


Tô Thâm Tuyết!


Không hát thì thôi.

Thế là, mãi đến khi lời bài hát Bohemian Rhapsody hùng hồn pha lẫn cảm xúc dào dạt có một không hai truyền đến qua điện thoại, Tô Thâm Tuyết mới có thể yên lòng.
Tô Thâm Tuyết cố tập trung tinh thần, nhưng giọng nói vẫn nhuốm vẻ mệt mỏi rã rời.
Cô nói:
Hà Tinh Tinh, hãy nói với tôi rằng, sau giấc ngủ này, sẽ không có bất cứ chuyện gì thay đổi, sau giấc ngủ này, mọi chuyện vẫn hệt như lúc trước.


Đúng vậy, thưa Nữ hoàng.

Giọng nói khẽ khàng của Hà Tinh Tinh lọt vào tai cô.

Thưa Nữ hoàng bệ hạ, sau giấc ngủ này, sẽ không có bất cứ đổi thay nào, mọi chuyện vẫn sẽ hệt như lúc ban đầu.

Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.

Tụng Hương, em muốn nói…


Nữ hoàng bệ hạ.
Utah Tụng Hương ngắt6 lời cô,
Để nói sau được không? Hiện tại, Thủ tướng đang hơi bận.

Đến giờ này mà vẫn còn đang bận, nhất định là5 đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thư ký riêng của cô làm sao thế này? Vừa rồi cô ấy cũng đứng cạnh nghe còn gì? Utah Tụng Hương không sao, lại còn hát Bohemian Rhapsody cho cô nghe nữa, mặc dù hát không hay nhưng cũng được xem là có cố gắng.
Tác dụng của thuốc đến rất nhanh.
Có lẽ cô đã nhìn nhầm mất rồi, có lẽ ánh nước lấp lánh trong khóe mắt Hà Tinh Tinh chỉ là ảo giác của chính cô mà thôi. Đây này, bây giờ đã không còn nhìn thấy nữa rồi.

Tại sao ạ? Mẹ, con chỉ ngủ thôi chứ có gây tội với ai đâu, tại sao lại không thể không tỉnh lại chứ?


Bởi vì, con là một Nữ hoàng.

Đúng vậy, cô là Nữ hoàng. Trong thế giới tối om như mực ấy, có người khẽ thở dài.
Cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, là tấm rèm màu sáng, là tiếng trẻ con thúc giục, tối rồi, phải về nhà đi thôi. Dần dà, tấm rèm màu sáng ấy càng lúc càng trầm, khắp đất trời đều tràn ngập tiếng hát ru của người mẹ dành cho đứa con đang nằm trên nôi. Cuối cùng, cơn buồn ngủ biến thành biển sâu lúc nửa đêm, mênh mông vô tận, chỉ cần một thoáng sơ ý là sẽ dễ dàng bị nhấn chìm.
Trong từng đợt sóng đen sẫm, có một giọng nói đang không ngừng gọi mẹ, hỏi rằng liệu con có thể không bao giờ tỉnh lại nữa không?

Không, không thể được.

Đến lúc này, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Cả người cô tắm trong một vầng sáng ấm áp. Trong tầm mắt, cô nhìn thấy chân dung của một người phụ nữ trẻ mang Vương miện Hoa hồng. Sau khi nhìn chằm chằm bức chân dung kia một lúc, cô mới chợt nhận ra, người phụ nữ trẻ trên bức chân dung kia chính là mình.
Ánh mắt cô lướt dọc theo bức chân dung, chuyển về phía hai người đang đứng trước giường. Hà Tinh Tinh vẫn như mọi ngày, trái lại, một Christie vốn ăn nói dè dặt cẩn trọng lại khó nén được niềm vui khi thấy cô tỉnh giấc.
Cô cảm thấy, đúng là mình phải ngủ đến tận tám giờ tối mai mới thỏa.
Nghĩ vậy, cô bèn gọi:
Hà Tinh Tinh.


Vâng, thưa Nữ hoàng.


Không xâ8y xước gì dù chỉ là một sợi tóc?


Đúng vậy, Nữ hoàng bệ hạ, Thủ tướng không hề mất một sợi tóc.

Ngay cả3 một sợi tóc cũng không mất ư? Vậy những người kia là sao đây chứ? Suốt hai giờ qua, cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện9 kỳ quái, cô thật sự rất muốn mách anh.
Không biết đã qua bao lâu, dường như có người gọi cô một tiếng
Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu
. Trên cõi đời này, chỉ một người duy nhất có thể khiến cho tiếng gọi
Thâm Tuyết yêu dấu
rung động lòng người đến thế mà thôi.
Một dòng chất lỏng lành lạnh chậm rãi lăn xuống từ hai khóe mắt cô.
Cô muốn lau đi, nhưng tay chỉ chạm phải một mảng khô ráo.
Cho dù đã xác nhận anh không hề hấn gì, dù rằng giọng nói của anh cũng không có gì khác biệt so với ngày thường, nhưng cô vẫn không yên lòng.
Cô thoáng liếc nhìn Hà Tinh Tinh, rồi lại nói với anh rằng, muốn nghe lời Christie cũng được thôi, nhưng anh phải đồng ý với cô một điều kiện.

Tụng Hương, em muốn nghe anh hát câu ‘Mama mia, let me go, Beelzebub has a devil put aside for me’ bằng giọng hát mạnh mẽ nhất.

Cũng còn may, quả thật anh không sao.
Không sao là tốt rồi, giọng nói của anh cũng không có gì khác lạ so với ngày thường.
Thế nhưng… cô vẫn khó nén cảm giác hoảng hốt.
Một thoáng sau, anh bỗng nói:
Thâm Tuyết.


Ừm.


Nghe lời Christie đi.

Cô gọi một tiếng
Tụng Hương
, anh ở đầu bên kia cũng khẽ đáp lại cô, cô chỉ hỏi anh có muốn nói gì với cô không?
Đáp lại là một khoảng lặng ngắt như tờ.
Tô Thâm Tuyết cố làm cho giọng mình có vẻ tự nhiên:
Ý em là, ngài Thủ tướng có gì muốn đề xuất với Nữ hoàng không?

Đến cuối cùng, đầu bên kia còn truyền đến giọng nói tràn ngập yêu thương che chở trước nay chưa từng có của Utah Tụng Hương:

Thâm Tuyết yêu dấu, chào buổi sáng.

Trước cái nhìn chăm chú của Hà Tinh Tinh, uống sữa xong, cô lên giường nằm. Khi đầu chạm gối, dường như cô đã nhìn thấy khóe mắt Hà Tinh Tinh lấp lánh ánh nước.
Tô Thâm Tuyết tỉnh lại muộn hơn tận một đêm so với kế hoạch
ngủ đến tám giờ tối ngày hôm sau
của họ.


Nữ hoàng tỉnh rồi.
Hai người đồng thanh nói.

Giấc ngủ dài hơn ba mươi tiếng khiến cô như vừa hoàn thành một cuộc chạy marathon, bụng cũng trống rỗng. Do đó, tất cả những món ăn yêu thích nhất của Nữ hoàng lần lượt được đưa đến phòng trà bên trong cung điện.

Trong lúc cô dùng bữa, Chủ tịch Ủy ban Hoàng gia đến. Trạng thái tinh thần của Nữ hoàng khiến vị Chủ tịch kia rất hài lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.