• 1,241

Chương 238: Đệ đơn ly hôn (11)


Trong đoạn phim đó, mọi người ở trên tầng thượng, ồn ào náo nhiệt, bạn ném bánh kém vào tôi, tôi liền trả đũa bạn, không khí vô cùng sôi 8nổi.

Sau khi xem xong, cấp trên của Lý Khánh Châu tỏ vẻ mất hết kiên nhẫn.

Lý Khánh Châu tắt điện thoại, quay sang nói v3ới Utah Tụng Hương.
Người bắt máy là trợ lý của Christie.

Chết tiệt.
Anh lại chửi thề.
Utah Tụng Hương nhắn người trợ lý kia mau đi tìm Christie, ngay khi tìm được Christie thì bảo bà ta gọi điện vào số máy cá nhân của anh.
Sắc mặt người đối diện Lý Khánh Châu thay đổi chóng mặt.
Vẻ mặt Utah Tụng Hương như muốn giết người.

Thưa ngài Thủ tướng,
Lý Khánh Châu nặng nề nói,
Sau khi vợ tôi xem xong đoạn phim đó, cô ấy nói rằng, nếu Lý Khánh Châu là người cầm máy quay, cô ấy sẽ gửi cho tôi một lá đơn ly hôn.


Trên tầng thượng vào buổi tối hôm đó, có hai người phụ nữ đều đón sinh nhật. Họ đều để tóc dài, đều mặc váy9 màu đen, nhưng có một điểm khác biệt. Một người mặc váy đen không tay, một người mặc váy đen tay lửng. Thưa ngài Thủ tướng, người mặc v6áy đen tay lửng không phải là vợ ngài.

Utah Tụng Hương thoáng sững sờ.
Vẻ mất kiên nhẫn dần biến mắt, chuyển thành nét 5bối rối. Khuôn mặt anh thoáng trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, cao ngạo như thường:
Lý Khánh Châu, tôi không cần anh tỏ vẻ cao quý giỡn mặt với tôi. Hơn ai hết, tôi biết rõ vợ mình là ai.

Lý Khánh Châu nói nốt một phần ba câu chuyện còn dang dở lúc nãy.
Dường như Utah Tụng Hương chẳng phản ứng gì hết.
Lý Khánh Châu lại nhắc nhở anh lần nữa, lúc này có lẽ Nữ hoàng đã mở đoạn phim lên xem rồi. Khi cô xem xong đoạn phim chính dài ba mươi phút sẽ đến đoạn hậu trường dài năm phút.
Ngay lập tức, bầu không khí trong căn phòng ngột ngạt hẳn đi.
Sắc mặt của Utah Tụng Hương nhợt nhạt, anh khàn giọng:
Tôi không hiểu.


Thưa ngài Thủ tướng, người mặc váy tay lửng không phải là vợ ngài, người phụ nữ mặc váy đen không tay kia mới là vợ ngài.
Lý Khánh Châu nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Lý Khánh Châu nhìn Utah Tụng Hương.

Tôi không cảm thấy đoạn phim này có vấn đề gì hết.
Utah Tụng Hương đứng bật dậy khỏi ghế.
Đoạn phim lại được bật lại một lần nữa, lần này người bật lên là Utah Tụng Hương.
Utah Tụng Hương ngồi phịch xuống ghế.
Một giây sau, anh lại đứng lên, lao nhanh tới trước mặt Lý Khánh Châu, nói:
Không, không phải như vậy đâu. Chết tiệt, nhất định là không phải như thế. Tin tôi đi, chắc chắn không phải vậy. Hôm đó Tô Thâm Tuyết đã cài chiếc kẹp tóc pha lê tôi tặng, chiếc váy đó đã gây nhầm lẫn. Anh nhìn xem, tôi nhớ rất rõ mà. Tin tôi đi, chắc chắn không phải như các người nghĩ đâu… Tin tôi đi, chết tiệt…

Đây là lần đầu tiên Lý Khánh Châu chứng kiến cấp trên của mình nói năng lắp bắp như vậy.
Vừa dứt lời.
Utah Tụng Hương đưa tay gạt một loạt văn phòng phẩm.
Tiếng đồ đạc rơi xen lẫn với giọng nói tức tối mang vẻ cảnh cáo của Utah Tụng Hương:
Đừng có vòng vo với tôi!

Bình thường Utah Tụng Hương phản ứng rất nhanh nhạy, bây giờ đây lại đờ đẫn chậm chạp.

Thưa ngài Thủ tướng, ngài nên gọi điện cho Christie, bảo Christie nghĩ cách, ngăn không cho Nữ hoàng xem đoạn phim hậu trường đó.
Lý Khánh Châu chỉ còn biết nhắc nhở thêm lần nữa.
Lúc này Utah Tụng Hương mới bắt đầu tìm điện thoại, miệng lẩm bẩm chửi thề. Chiếc điện thoại được đặt ở một chỗ rất dễ nhìn, nhưng chàng thanh niên Goran phải mất khá lâu mới tìm thấy.

Tin tôi đi, khốn kiếp…
Utah Tụng Hương giật mạnh cúc áo,
Thật khốn kiếp… nếu như để tôi quay lại lần nữa, thì lần này, sẽ đều là cô ấy… đều là Tô Thâm Tuyết. Không biết tại sao nữa… Tôi biết là sẽ như vậy. Khi đó, người lọt vào ống kính, sẽ chỉ có Tô Thâm Tuyết thôi.

Không chỉ nói năng lắp bắp, mà còn lộn xộn thiếu logic nữa.

Thưa ngài Thủ tướng, người mà ngài cần giải thích là Nữ hoàng bệ hạ chứ không phải tôi.
Lý Khánh Châu tốt bụng nhắc nhở.
Sau khi gọi điện cho Christie xong, Utah Tụng Hương lại gọi cho Hà Tinh Tinh, nhưng không ai bắt máy. Utah Tụng Hương liên tục lẩm bẩm chửi rủa.
Cuối cùng…

Anh Lý, tôi còn có thể làm được gì nữa?
Giọng điệu của chàng thanh niên Goran mang theo vẻ cầu cứu, lông mày anh nhíu lại, hiện rõ sự bối rối không thể che giấu,
Tôi không muốn cô ấy xem được đoạn phim đó.

Không vòng vo nữa phải không?

Thưa ngài Utah!
Lý Khánh Châu đáp lời Utah Tụng Hương bằng tông giọng cao hơn:
Không một người phụ nữ nào lại không để ý và chịu đựng được khi ống kính của chồng mình luôn tìm kiếm người phụ nữ khác chứ không hướng về mình, nhất là trong ngày sinh nhật của chính mình. Đó là một sự tổn thương.


Sẽ chẳng có đoạn clip hậu trường dài năm phút nào được dùng làm quà tặng nữa.

Sau khi đoạn phim kết thúc.

Nói cho tôi biết, đoạn phim này có vấn đề gì?
Giọng Utah Tụng Hương hơi lo lắng.

Trong đoạn phim hậu trường dài năm phút do Thủ tướng quay, người phụ nữ mặc váy đen không tay lọt vào ống kính ba lần. Nhưng!
Lý Khánh Châu cảm thấy hơi khó khăn để diễn đạt điều mình sắp nói,
…nhưng, người phụ nữ mặc váy đen tay lửng xuất hiện tận bảy lần, còn nhiều gấp đôi người kia.

Biết sợ rồi sao?


Tôi… tôi không muốn cô ấy đau lòng.
Ngập ngừng một lát, Utah Tụng Hương gằn giọng nói tiếp,
Đây là lý do lớn nhất khiến tôi không muốn cô ấy xem được đoạn phim đó.



Tôi phát hiện ra, tôi không nỡ để cô ấy tổn thương, dù thế nào đi nữa, cũng không nỡ khiến cô ấy đau lòng.


Người thừa kế tự cao tự đại của gia tộc Utah, vị lãnh tụ của đất nước Goran đã bắt đầu biết rằng, như thế nào là không muốn để ai đó đau lòng; đã bắt đầu hiểu được, như thế nào là không nỡ để ai đó tổn thương.

Lý Khánh Châu đưa ra một gợi ý. Đề phòng mọi chuyện, tốt nhất anh nên đích thân tới Cung điện Jose một chuyến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.