• 1,241

Chương 245: Đệ đơn ly hôn (13)


Cô nói với anh, Tụng Hương, rót cho em ly nước.

Nhận nước, cô uống từng ngụm nhỏ. Sau khi được hai phần ba, cô nhìn Utah Tụng Hương r8ồi uống nốt một phần ba còn lại.
Khi anh sắp chạm được vào cô, cô vội vã lùi lại.
Cô đứng cách anh ba bước chân.
Có lẽ ý thức được con gái lớn nhà họ Tô bỗng dưng9 xuất hiện là có gì đó bất thường, Utah Tụng Hương không châm chọc khi thấy cô lùi lại theo thói quen mà cố gắng kiềm chế tính xấu, nhẫn nại6 nhìn cô.
Được rồi, cô giáo ơi, phải bắt đầu rồi.

Thâm Tuyết...
Anh lại có ý nhích gần về phía cô.
Anh tiến lên trước một bước nhưng lại sợ cô làm gì đó, đành lùi lại nửa bước. Cứ vừa tiến vừa lùi, muốn hướng về phía cô. Đây là lần đầu tiên, cô thấy con trai trưởng nhà Utah do dự như vậy.
Anh như bị cô dọa, không dám đến gần thêm nữa.
Đứng cách cô ba bước, anh hỏi khẽ:
Tô Thâm Tuyết, anh không hiểu em đang nói gì?

Câu nói này khiến sắc mặt Utah Tụng Hương nhợt nhạt hệt như chiếc áo sơ mi trắng trên người anh.
Chân anh đóng đinh tại chỗ.

Áo ballet màu thiên thanh, váy dài màu hoa hồng tro. Em hèn mọn thế này, ngài Thủ tướng có muốn không?
Cô nói từng từ từng chữ, mắt nhìn thẳng vào Utah Tụng Hương.
Dù không quá sáng, nhưng cô vẫn nhìn rõ sắc mặt dần trắng bệch của anh. Anh né tránh ánh mắt cô, cố gắng trả lời nhưng cuối cùng không thốt nên lời, chậm rãi vươn tay muốn chạm vào cô.

Đêm đó!
Cô khó khăn nói,
Đêm trước lễ rửa tội, người anh hôn, người anh ôm, người anh vuốt ve là ai? Còn nghe không rõ sao? Một trăm phút sau khi Tang Nhu cởi quần áo đứng trước mặt anh, người phụ nữ anh ôm là ai? Là ai?

Anh lặng lẽ dùng ngôn ngữ cử chỉ nói với cô. Anh nói, Tô Thâm Tuyết, bây giờ tư duy anh gặp chướng ngại, anh phải suy nghĩ thật kỹ lời em nói.
Cô cũng nhìn anh.
Nếu, cô được nghe những lời này sớm hơn thì thật tốt biết bao.

Kết thúc bữa tiệc 'Chúc mừng trong phòng Utah Tụng Hương không còn đồ liên quan đến Tô Thâm Tuyết', anh trở về phòng. Kỳ lạ là, lúc Tô Thâm Tuyết để lại đồ, anh thấy phiền, nhưng lúc không có, anh lại phiền hơn. Anh đã lục tung lên, lén mang chúng về. Nhẫn ngón út màu xanh lục đặt về bàn vuông nhỏ, chiếc kẹp tóc màu xanh lá nhạt dường như bị Tô Thâm Tuyết tùy tiện quẳng lên tủ đầu giường vào một đêm nào đó. Món đồ nhỏ đan xen giữa màu trắng và màu xanh lục còn đang ở chỗ cũ của nó, mở ngăn kéo thứ hai tủ đầu giường là có thể nhìn thấy.


Và cả chiếc bút ký màu xanh lục đó nữa. Bút ký tên màu xanh lục đặt cùng kẹp tóc. Đôi khi Tô Thâm Tuyết không tìm được kẹp tóc, nhưng mái tóc quá đáng ghét, nên đã dùng chiếc bút ký màu xanh lục thay thế cho trâm cài tóc. Từng món đồ đều đã trở lại, thật kỳ lạ, anh lại có thể nhớ vị trí vốn dĩ của chúng, nhớ rất kỹ.

Lùi về sau nửa bước nữa, cô không muốn cho anh bất cứ cơ hội suy nghĩ nào.

Tụng Hương, đừng lừa tôi, anh thừa biết, tôi đã đáng thương lắm rồi.

Bàn tay cầm ly nước giơ lên, cô chìa miệng cốc về phía anh, ra dấu không được tiến đến gần.
Lần này, con trai trưởng nhà Utah rất nghe lời.
Cô lùi lại.
Lần này, cô và anh cách nhau hai bước chân.
Nhưng cô không đợi được nữa, mà cô có thể đổi cách nói khác.

Đêm đó, khi anh hôn Tô Thâm Tuyết, ôm Tô Thâm Tuyết, muốn Tô Thâm Tuyết, trong đầu anh có từng xuất hiện bóng dáng người con gái khác không, cho dù bóng dáng ấy chỉ lóe lên một giây thôi.


Tôi biết, đêm đó anh không muốn cô ta.
Cô nói bằng giọng đắng chát,
Chẳng thà, đêm đó anh muốn cô ta, như vậy, anh không tới tìm tôi nữa.

Người gần ngay trước mắt, sau một thoáng thẫn thờ, anh bước vội lên trước, tiếng gọi
Tô Thâm Tuyết
mang theo oán giận.

Đêm đó, người anh hôn là ai, người anh ôm ấp vuốt ve là ai?
Giọng nói nà5y còn bình thản hơn so với dự định của Tô Thâm Tuyết.

Tô Thâm Tuyết...


Anh chưa vứt, Tô Thâm Tuyết, anh không vứt. Đồ Tô Thâm Tuyết để lại trong phòng Utah Tụng Hương vẫn được giữ nguyên.


Lúc gọi điện cho em, anh nói là đã vứt hết đồ của em vào thùng rác. Chính xác là anh đã bảo Denis đóng gói hết đồ liền quan đến Tô Thâm Tuyết trong phòng anh lại rồi. Bởi vì chúng luôn quấy rầy anh, nói đúng hơn là chủ nhân của chúng luôn quấy rầy anh.

Utah Tụng Hương muốn nhận lấy ly nước từ tay cô. Lúc đầu ngón tay chạm nhau, cô lùi về sau như điện3 giật.
Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương vẫn giữ khoảng cách một bước chân.

Trả lời tôi!
Bàn tay chỉ về phía anh run rẩy, cả cơ thể cô cũng vậy,
Đêm đó.

Anh nhìn xoáy vào cô, mở miệng nói.
Lùi lại nửa bước nữa, cô để mặt mình lộ rõ giữa ánh sáng rực rỡ.

Nhìn tôi đi, nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt này đi. Anh còn cảm thấy buồn nôn với câu nói 'Tụng Hương, em yêu anh' nữa không?

Bây giờ anh đã hiểu chưa?
Giờ anh đã hiểu được câu
Tụng Hương, em yêu anh
mà con gái lớn nhà họ Tô nói chưa?

Thâm Tuyết, anh không khoác lác đâu. Không tin, em về phòng với anh mà xem. Đồ của em không đặt sai vị trí chút nào. Thâm Tuyết, bây giờ chúng ta cùng về phòng. Anh bảo đảm, nếu có một vật không đặt đúng chỗ, anh sẽ cho em cơ hội xới tung phòng Utah Tụng Hương lên. Nếu cảm thấy làm loạn phòng anh một lần vẫn chưa bõ, thì hai lần cũng được.

Anh nhìn cô.

Như vậy, tôi sẽ không phải chịu sỉ nhục như thế.
Nước mắt rơi xuống như mưa.
Utah Tụng Hương cần Tô Thâm Tuyết, lời nói còn văng vẳng bên tai, thế này gọi gì là cần đây.
Nếu tôi như vậy còn chưa đủ đáng thương, vậy thêm một chút nữa vậy.

Thậm chí tôi còn biết cô ta viết cho anh bao nhiêu lá thư nữa cơ, phải làm sao đây? Tụng Hương, cả chuyện đó tôi cũng biết rồi, còn biết rằng anh vẫn luôn đọc thư của cô ta.


Thâm Tuyết, như vậy có được không?
Anh khẽ hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.