• 643

Chương 248: Đệ đơn ly hôn (13)


Nhớ tới lời hứa của anh trước khi cô chìm vào hôn mê.

Chờ truyền xong... Tô Thâm Tuyết biết rằng, một khi vài lời 8ra khỏi miệng, cô và anh sẽ không thể quay trở lại được nữa.
Anh thoáng dừng lại.
Thời gian trôi qua từng giây.
Tất nhiên là có nhưng, nhất định phải có nhưng.

Nhưng...
Utah Tụng Hương nói thật khẽ,
Anh không thể phủ nhận với em rằng, nếu đêm đó không có Tang Nhu, anh sẽ không xuất hiện.

Anh trả lời cô, Phu nhân Thủ tướng muốn ngủ bao lâu thì ngủ, anh bảo đảm khi cô tỉnh lại anh sẽ ở trước mặt cô.
Trước khi nhắm mắt lại, cô nói với anh:
Tụng Hương, cảm ơn anh.


Thâm Tuyết, em nuôi thú cưng bao giờ chưa? Mặc dù chưa nuôi bao giờ, nhưng hồi bé, anh từng mang về một con chó bị cảm trong đêm mưa. Con chó hoang đó thảm hại lắm, gầy gò, nhỏ bé, còn mang bệnh truyện nhiễm. Anh dốc lòng chăm sóc nó, nhìn lông của nó sáng bóng lên từng ngày, nhìn nó từ lúc không đứng lên được đến khi có thể chạy nhảy trên thảm cỏ, lòng vô cùng mừng vui.


Tang Nhu, cũng giống như con chó anh mang về hồi bé. Thấy cô ấy xuất hiện tương tự như vậy, ngoài vui mừng ra, anh còn có cảm giác hãnh diện. Ừ, con bé anh mang về cũng được đấy, như thể anh chính là Daniel Tang, tiếng 'Tiểu Nhu' đó có thể phát ra từ miệng anh bất cứ lúc nào. Mặt khác, anh loáng thoáng biết, ngoài trách nhiệm, chắc hẳn anh còn có chút gì đó với Tang Nhu, mang tâm thái mông lung khó tả mà quan sát cô nhóc anh dẫn về từ Syria.

Cô nhìn mặt anh.
Cô phải quan sát anh thật k3ỹ trước khi một vài lời được nói ra khỏi miệng.
Cuối cùng, anh vẫn nói:

Trong khi quan tâm săn sóc cô ấy, anh đã xem nhẹ vợ mình.

Cô nhếch miệng với anh.
Truyền dịch xong.

Vì vậy, anh đã tìm đến tôi.
Cô đờ đẫn hỏi,
Lại một lần nữa, cơ thể tôi trở thành pháp bảo hóa giải nguy hiểm tạm thời của anh.


Không! Không phải như vậy đâu! Thâm Tuyết, không phải như vậy đâu.
Anh nắm chặt tay cô,
Tụng Hương, đừng trở thành người như ba con, đây là di ngôn mẹ để lại cho anh. Dần dần, di ngôn của mẹ trở thành lời nguyền. Cơn ác mộng sắp bắt đầu ư? Anh muốn gặp Tô Thâm Tuyết, anh cần nhìn mặt Tô Thâm Tuyết.

Nói cách khác, nếu không có Tang Nhu, Tô Thâm Tuyết cũng không trở thành vật mà Utah Tụng Hương cần.
Cô giáo ơi, điều này thật tàn nhẫn!
Anh đang nhẹ nhàng giở sách, lại là sách về số liệu. Cô nhớ đến p9hòng nghỉ ở Thụy Sĩ...

Sách còn lâu mới đáng yêu bằng Tô Thâm Tuyết.
Utah Tụng Hương khép sách lại, ngẩng đầu l6ên.
Nhắm mắt lại, lúc Tô Thâm Tuyết cho rằng mình sắp ngủ, cô lại bị tiếng gọi
Thâm Tuyết
thảng thốt kéo về. Cô mở mắt, nở nụ cười với Utah Tụng Hương.
Cô nói với anh rằng cô hơi mệt.
Anh vùi mặt vào lòng bàn tay không bị thương của cô.
Anh bắt đầu nói:
Lát sau.

Anh không biết.
Anh khàn khàn nói.

Anh mở cửa, nhìn thấy em trong suối rửa tội.


Nữ hoàng bệ hạ của anh, chắc chắn em không biết đêm đó em đẹp đến thế nào đâu. Em cũng biết sức phá hoại của con trưởng nhà Utah, đặc biệt là khi ngửi được manh mối không tốt lành. Ôm Nữ hoàng bệ hạ quyến rũ như vậy, sao có thể nghĩ đến gì khác nữa. Em kéo bừa một người đàn ông lại hỏi là biết, đàn ông vốn là loài động vật bản năng. Nhưng...

Anh hỏi:
Không nói được không?

Cô lẳng lặng nhìn anh.
Tiếng
Thâm Tuyết
vang lên từ lòng bàn tay cô.

Thâm Tuyết.
Giọng anh đắng chát,
Cũng vào đêm đó, anh mới phát hiện ra, cô bé khó giải quyết hơn những người phụ nữ như Kim Jena đến tìm anh với mục đích tương tự. Như tướng quân dũng mãnh thiện chiến suýt thua trận trước gã lính vô danh, anh ngửi được mùi nguy hiểm.

Ở nơi ánh sáng cực đẹp, một lần nữa cô lại thấy được sắc olive trong đôi mắt anh. Màu olive trong ngần đẹp đẽ như vậy cũng không giấu nổi vẻ ảm đạm nơi đáy mắt, chân mày anh.
Xung quanh chỉ còn âm thanh của thời gian.
Tô Thâm Tuyết kéo tay Utah Tụng Hương.
Utah Tụng Hương ngồi xuống ghế.

Tụng Hương, nếu...
Cô khó khăn nói,
Nếu, không xảy ra chuyện sau đó, cô bé được dẫn về từ Syria có phải vẫn luôn là mối nguy hiểm của Utah Tụng Hương không? Thậm chí, đến giai đoạn nào đó, trở thành mối nguy hiểm mà Tô Thâm Tuyết cũng không ngăn cản được?

Lặng thinh.
Bàn tay bị thương níu lấy góc chăn.

Cứ như vậy, có một buổi tối, cô ấy xuất hiện trong phòng làm việc của anh, những lời cô ấy nói làm anh nổi giận. Sao con nhóc này lại dám cởi quần áo quyến rũ đàn ông, lại còn quyến rũ người đàn ông đã có chồng. Anh phải thay anh trai nó dạy dỗ con bé.

Cô lắc đầu.

Để anh gọt táo cho em.


Muốn uống nước không?
Utah Tụng Hương hỏi.
Cô lắc đầu.

Đói bụng chưa?


Bắt đầu từ những bức thư kia vậy. Có một ngày, anh đến phòng hồ sơ cũ và nhìn thấy chồng thư, chồng thư viết cho ngài Thủ tướng. Anh biết người viết những bức thư này là ai, bèn mở ra một bức thư. Ban đầu anh chỉ muốn mở ra xem qua thôi, anh không có nhiều thời gian xem đọc mấy lời lê thê của một cô bé. Nhưng, cuối cùng anh đã đọc hết chồng thư đó, mang theo sự áy náy với Tang và sự quan tâm dán nhãn 'thầm lặng'.


Sau đó, có một ngày, cô bé hơi nhạy cảm trong ấn tượng đột nhiên phá tan cái kén lê thê dài dòng, trở thành cô thiếu nữ mặc váy hồng tro trước mắt anh. Anh phải thừa nhận, thiếu nữ mặc váy hồng tro trong phòng tập rạp hát đã làm anh bất ngờ trong một khoảnh khắc nào đó. Không phải hôm trước cô bé này vừa đập đầu lên cửa kính sao? Chỉ có mấy đứa hấp tấp mới đập đầu lên cửa kính thôi. Nhưng anh không thể liên tưởng cô gái trước mắt với con nhóc hấp tấp luôn đập đầu lên cửa kính được.

Cảm ơn anh đã không lừa tôi.

Cô giáo ơi, cô đã thấy chưa?

Ít nhất, tình yêu của Tô Thâm Tuyết cũng đổi lấy được một người chồng thẳng thắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.