Chương 254: Tất cả kết thúc rồi (2)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1410 chữ
- 2022-02-06 12:42:25
Cô ngẩng lên hỏi:
Anh không thể giải thoát cho em được sao? Tụng Hương, em phải làm gì thì anh mới buông tha cho em?
An8h bỏ ngoài tai, tự kể lể về chú chó nhỏ của mình.
Em còn nhớ, trước đây anh từng kể cho em câu chuyện về một chú chó đư3ợc anh nhặt về không? Lúc đó, anh chưa nói cho em biết chú chó đó đã đi đâu, bây giờ anh sẽ nói. Có một ngày, con chó đó chạy đi9 mất. Anh không hề sai người đi tìm nó về. Bởi vì, là tự nó muốn bỏ anh đi, bất kể là người hay là vật đang ở bên cạnh anh mà mu6ốn rời xa anh, anh đều không cần nữa.
Thâm Tuyết, nghe anh nói, lúc này đây, em chỉ đang muốn thoát khỏi tất cả những áp lực đó mà thôi. Em cho rằng rời xa Utah Tụng Hương sẽ là cách để em giải thoát. Nhưng Thâm Tuyết, em hãy tin anh, đây chỉ là cảm giác mà em ngộ nhận thôi. Thời gian sẽ trả lời cho em tất cả. Em cứ giữ lại đơn ly hôn đi. Đợi cho mọi chuyện qua đi, nếu em vẫn còn muốn ly dị, chúng ta sẽ lại bàn chuyện này, được không?
Anh hôn nhẹ lên vành tai cô, hơi thở của anh nhẹ nhàng, dịu dàng mơn trớn.
Cả thế giới như chao đảo, cô đang nhìn vào chính mình trong gương.
Tô Thâm Tuyết ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương.
Anh khẽ hôn lên tóc mai buông rủ bên Thái dương, thì thầm bên tai cô:
Thâm Tuyết, có phải dạo gần đây em quá mệt mỏi không? Chẳng phải lúc trước đã về vùng ngoại ô tĩnh dưỡng một thời gian rồi sao? Em ốm rồi, tinh thần không được ổn định, lại cộng thêm cả những việc tồi tệ mà tên khốn Utah Tụng Hương đã làm nữa. Trước những hành vi đê tiện của Utah Tụng Hương, em không được phép cư xử như những người vợ bình thường khác, cầm một chiếc chổi lông gà đánh anh túi bụi.
Cô giáo ơi, cô đã nói cho anh ấy biết sao?
Dạo gần đây, có phải em toàn phải dùng thuốc an thần thì mới ngủ được không?
Anh hỏi cô.
Cô khẽ gật đầu.
Là tại anh không tốt.
Giọng nói của anh cứ quanh quẩn bên tai cô,
Utah Tụng Hương thật sự là một thằng khốn.
Cho đến khi… cô quá mệt nên ngồi thụp xuống bên cạnh giá sách, trong tay vẫn còn ôm đống sách, thẫn thờ nhìn anh, lại lẩm bẩm như tự nói với chính mình:
Buông tha cho em, được không?
Tụng Hương, buông tha cho em đi được không?
Bằng không, sao anh ấy lại biết em muốn lấy chổi lông gà đánh anh ấy một trận túi bụi cơ chứ!
Em không những không được cầm chổi lông gà quất anh túi bụi, mà còn luôn phải chịu sự ép buộc kìm hãm từ đám người đó. Tại sao việc khốn kiếp mà tên Utah Tụng Hương đó gây ra, mà lại làm em phải khó xử. Trong trái tim Thâm Tuyết yêu dấu của anh chất chứa rất nhiều, rất nhiều ấm ức. Vì thế cho nên, những ấm ức đè nén trong lòng em biến thành áp lực. Áp lực đó thường xuyên khiến em cảm thấy không ngột ngạt, có đúng không?
Đúng vậy, cô giáo ơi, những lúc đó, em vẫn luôn nói với cô, cô giáo ơi, em sắp không thể nào thở nổi nữa rồi.
Lúc em nói ‘Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi’, em cũng chẳng khác gì chú chó đã rờ5i bỏ anh mà đi cả. Nhưng em nói xem, tại sao anh lại phải hao tổn tâm sức tìm cách giữ em lại, vứt bỏ nguyên tắc về lòng kiêu hãnh của chính mình. Tô Thâm Tuyết em có thể nói cho anh biết là vì sao không?
Nhìn biểu cảm cũng như giọng điệu của anh, con trai trưởng nhà Utah thật sự đang rất đau khổ.
Nhưng đáng tiếc là, cô không biết, cũng không muốn biết.
Lúc này đây, cô chỉ muốn biết rằng, cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi tất cả những chuyện này, thoát khỏi danh phận Phu nhân Thủ tướng, thoát khỏi danh xưng là vợ của Utah Tụng Hương.
Đúng rồi, đúng rồi, ngay lúc này đây, cô đột nhiên nghĩ ra một cách.
Giật áo khoác vứt sang một bên, cô vừa cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình vừa nói với anh:
Phải cần bao nhiêu lần, phải thêm bao nhiêu lần nữa anh mới cảm thấy chán cơ thể này. Ngày trong tuần thì hai lần một ngày, cuối tuần ba lần đến bốn lần một ngày, trong một tháng, hay hai tháng?
Khốn kiếp, khốn kiếp!
Anh không tức giận, trái lại, người phát điên lại là cô.
Cô với tay lấy đống sách trên giá, ném từng quyển về phía Utah Tụng Hương. Vậy mà anh cũng không hề né tránh.
Anh nói với cô, những suy nghĩ gần đây của cô đều là tác dụng phụ do việc sử dụng thuốc an thần.
Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, anh hứa với em.
Anh nói với cô.
Trong những thanh âm dịu dàng trầm bổng như mơ đó, Tô Thâm Tuyết lại ngây ngốc si mê. Hình ảnh người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch trong gương cũng khiến cô mất hồn. Nhìn cô thật… thật mỏng manh dễ vỡ, như một con búp bê thủy tinh vậy.
Những lời này chắc hẳn phải khiến con trai trưởng nhà Utah choáng váng như bị sét đánh nhỉ? Đến cả người phụ nữ thốt ra những lời đó cũng còn đang phẫn nộ ngùn ngụt cơ mà.
Nhưng thật kỳ lạ, khuôn mặt anh không hề biểu lộ sự tức giận.
Anh không giận dữ, còn hỏi ngược lại cô:
Em chắc chứ? Vậy thì dễ giải quyết rồi, em cứ ở bên anh, đợi đến ngày đó, anh sẽ nói cho em biết.
Giọng nói dịu dàng mê hoặc đó như một phù thủy đọc được hết suy nghĩ trong cô.
Nhìn em thật mỏng manh yếu đuối.
Nụ hôn men dần về phía đôi môi cô,
Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, anh hứa đấy.
Đêm hôm đó, Tô Thâm Tuyết không trở về cung điện.
Đột nhiên, tất cả mọi người trong cung điện cũng trở nên khoan dung dễ dãi với Nữ hoàng đến lạ. Nữ hoàng thích ngủ nướng đến lúc nào thì ngủ, Nữ hoàng thích đi dép thì cứ việc đi dép, Nữ hoàng không thích trang điểm thì không trang điểm vậy, Nữ hoàng thích ăn đồ có nhiều calo thì ăn thoải mái.
Trong buổi sáng sớm cuối tuần, khi vừa tỉnh giấc, Tô Thâm Tuyết phát hiện bên cạnh mình có thêm một người đàn ông.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng khi chạm vào cặp lông mày nhíu chặt đầy mỏi mệt đó, cô lại rụt tay lại.
Dường như, sau đêm đó, linh hồn cô đã bị chiếc gương kia hút cạn rồi.
Vài ngày sau, Tô Văn Hãn dẫn theo Tô phu nhân cùng tới cung điện chào hỏi.
Tô Văn Hãn nói với Tô Thâm Tuyết, ông ấy đang cố gắng hết sức mình để bù lại chỗ tiền thuế thâm hụt. Utah Tụng Hương cũng đã giúp ông ta trả bớt một phần nợ thuế. Còn phu nhân Tô Văn Hãn, người đàn bà trước giờ chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt chân thành đến vậy, đã mời cô về nhà ăn cơm, hứa rằng bà ta sẽ đích thân vào bếp.
Anh để mặc cho cô nói, đến khi cô kiệt quệ, không còn hơi để nói nữa, anh mới bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Anh kéo cô đến trước chiếc gương, khẽ khàng lên tiếng:
Thâm Tuyết, soi gương đi, nhìn chính mình trong gương xem.
Cô như bị lời nói của anh thôi miên.
Cô vừa rụt tay lại thì anh mở mắt ra.
Vẫn là khuôn mặt đẹp đẽ tuấn tú mà cô vẫn thường nhìn trộm, ngắm trộm ngày xưa.
Anh vùi mặt thật sâu vào hõm vai cô.
Anh cất giọng trầm khàn:
Tô Thâm Tuyết, đêm qua anh có uống vài ly rượu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.