Chương 274: Tất cả kết thúc rồi (9)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1194 chữ
- 2022-02-06 12:43:21
Cô dụi mắt. Người bước vào chính là tên khốn Utah Tụng Hương.
Dường như sợ bị anh bỏ rơi lần nữa, cô bước lẽo đẽo theo anh từng8 bước, sống chết hỏi bằng được xem anh đang cầm gì trên tay?
Ngủ đi, bây giờ em cần một giấc ngủ thật sâu.
Nghe Utah Tụng Hương nói như vậy, mí mắt cô đột nhiên nặng trĩu. Đúng thật, cô thật sự cần ngủ một giấc thật tử tế.
Đúng rồi, anh vừa mới nói là cô xấu chết đi được đấy. Cô liền xoay người, túm lấy cổ áo anh, cứ như một đứa trẻ ngang bướng không biết lý lẽ,
Xấu ở đâu, xấu ở đâu cơ chứ, mấy tên đó người nào người nấy đều trợn tròn hết cả mắt lên còn gì.
Vừa nghĩ đến biểu cảm của mấy tên đàn ông đó, cô lại thấy đắc ý:
Em đoán, bọn họ đều bị Nữ hoàng hút hồn rồi...
Im ngay.
Con trai trưởng nhà Utah lại có vẻ không vui rồi.
Tụng Hương, lúc này em thấy vô cùng không vui.
Cô vòng tay lên cổ anh, bộc bạch.
Anh lặng im.
Cô ngại ngùng, bẽn lẽn cúi đầu.
Tô Thâm Tuyết, em biết mà.
Anh cất giọng hờ hững.
Giọng nói của con trai trưởng nhà Ut5ah cất lên vô cùng dịu dàng:
Anh không đi, không đi đâu, dù thế nào anh cũng sẽ không đi.
Cơn buồn ngủ lại ập đến.
Vị quản gia lại hỏi đêm nay Nữ hoàng có ở lại không?
Cô nghĩ ngợi, rồi gật đầu.
Em!
Anh ấn cô ngồi xuống ghế.
Hóa ra cô đã uống rượu sao?
Không? Đây là cách anh phản đối, hay đồng tình với giả thuyết cô đưa ra? Rốt cuộc là đẹp hay không đẹp.
Anh cúi đầu xuống, mặt vùi sâu vào mái tóc cô, từng câu từng chữ vang lên qua làn tóc:
Xinh lắm, xinh đến nỗi anh chỉ muốn bóp chết em.
Tối nay, tầm bảy rưỡi Thủ tướng đi ra ngoài, trước khi đi đã dặn không cần chuẩn bị bữa tối cho anh, quản gia đứng bên cạnh báo lại với cô.
Cô ăn được một nửa chiếc bánh xoài thì ngồi ngẩn ngơ.
Dám nói cô xấu xí sao? Cô dồn sức vào trán, húc thật mạnh vào người anh. Cái tên này, cơ bụng... cũng ngon nghẻ ra phết! Ngay khi suy nghĩ này vừa truyền đến hệ thần kinh trung ương, cô lại thấy má mình nong nóng, bèn nói,
Tụng Hương, em buồn ngủ.
Anh bế cô đặt lên giường.
Xinh.
Anh lẩm bẩm, ánh mắt dán vào mặt cô như thể đã bị cô hút mất hồn thật rồi.
Tô Thâm Tuyết đã nhớ ra lý do cô tới tìm anh rồi.
Khi cô tỉnh táo lại, cô vẫn đang giữ tư thế ôm chặt lấy anh. Anh đang đứng, còn cô đang ngồi trên ghế. Canh giải rượu tương đối hiệu quả, ý thức của cô dần trở nên tỉnh táo hơn.
Cô nghĩ đến chiếc váy thiếu vải tối qua, nhớ đến những câu nói mà mấy tên đàn ông đã thốt ra lúc đó, nhớ đến sắc mặt của Utah Tụng Hương... lòng thấy vui vẻ.
Em đã nói rồi mà, em thấy không vui.
Cô tiếp tục lải nhải,
Anh không hỏi xem em thấy không vui như thế nào sao?
Vậy điều gì khiến Nữ hoàng bệ cảm thấy không vui vậy?
Anh hùa theo cô, hờ hững hỏi.
Còn không phải sao, lúc này đầu óc cô vô cùng mụ mị.
Rất lâu, rất lâu sau…
Canh giải rượu.
Cô hỏi anh chuẩn bị canh giải rượu cho 3ai?
Em muốn gì?
Câu
Muốn anh
sẽ khiến cho hình tượng Nữ hoàng không được đoan trang cho lắm, vậy nên cô đổi thành,
Anh không muốn em sao?
Tụng Hương, em không còn xinh đẹp nữa phải không?
Cô hốt hoảng hỏi anh.
Không.
Sau khi ăn tối, Tô Thâm Tuyết tập trung theo dõi tin tức thời sự mới nhất với một phong thái vô cùng bình tĩnh. Hai nhân vật được đề cử cho vị trí cao nhất Goran đều có biểu hiện vô cùng tệ.
Mười rưỡi, Utah Tụng Hương vẫn chưa về, điện thoại thì không liên lạc được.
Không muốn? Sau khi định thần lại, Tô Thâm Tuyết mới ý thức được rằng Utah Tụng Hương đã từ chối cô.
Không nên như vậy chứ. Chẳng phải ngài Thủ tướng vẫn luôn nói rằng anh bị cô mê hoặc sao? Liệu có phải là lúc này cô không đủ xinh đẹp không, hoặc là...
Anh đã hỏi rồi, nhưng mà cô lại không muốn trả lời.
Ngoài cửa sổ trời tối om, những suy nghĩ trôi dạt càng lúc càng trở nên đáng sợ, gương mặt người đàn ông đẹp đẽ với những đường nét góc cạnh bây giờ đang ở ngay sát bên cô. Chồng cô quả là cực phẩm để ngắm và để chạm. Một ý nghĩ đen tối nổi lên, cô vặn vẹo uốn éo, lí nhí nói rằng,
Tụng Hương em muốn.
Cô mím chặt môi, ánh mắt cô dường như đang vô cùng tập trung.
Cô ngẩn người:
Tụng Hương, em không hiểu ý anh. Anh cũng biết, em đã uống một chai rượu khá lớn. Bây giờ, em chẳng suy nghĩ được điều gì hết.
Cô chau mày, hét lên,
Utah Tụng Hương anh nói cho rõ ràng đi, nói xem em biết cái gì mới được chứ?
Utah Tụng Hương không trả lời, nhưng anh lại hỏi cô: Nếu đến tối mai mà em vẫn còn cảm thấy không vui, liệu em có mặc chiếc váy thiếu vải kia nhào vào ôm lấy anh nữa không.
Vậy,
Cô tự động bỏ qua nửa sau câu nói của anh, ngại ngùng bẽn lẽn hỏi
Vậy tại sao...
Tại sao anh lại không muốn em?
Tô Thâm Tuyết.
Anh đáp lại cô bằng một giọng nói hững hờ nhẹ bẫng,
Rất nhanh thôi, em sẽ không còn cảm thấy không vui nữa.
Utah Tụng Hương lại nói những lời kỳ quặc rồi, cô muốn mở miệng nói gì đó…
Tụng Hương, bộ váy em mặc tối nay có đẹp không?
Cô kéo dài giọng.
Xấu chết đi được.
Anh đáp với giọng khó chịu.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, mặt trời đã xuống núi.
Sau khi tắm rửa thay đồ, cô ăn tối sớm bốn mươi phút.
Không một tiếng đáp.
Có xinh không?
Cô nhấn mạnh hỏi lại.
Vậy thì, để cô đổi lại cách diễn đạt vậy.
Tụng Hương, tối nay em có xinh không?
Uống hay không cũng không quan trọng, quan trọ9ng là có người nấu canh giải rượu cho Tô Thâm Tuyết. Sau đó, cô uống liền một hơi hết sạch.
Cô đặt cốc xuống, bám chặt lấy ngư6ời đã nấu canh giải rượu cho cô y như một chú gấu trúc, nói rằng, Tụng Hương anh đừng đi.
Mười giờ bốn mươi phút, quản gia báo với Nữ hoàng: Đêm nay ngài Thủ tướng không quay về số Một đường Jose.
Bên này, một trong những người bạn của Utah Tụng Hương đã đăng lên mạng bức ảnh mình cùng đi câu cá đêm với Thủ tướng.
Ai biết được lại là...
Không muốn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.