• 1,241

Chương 283: Trưng cầu dân ý (2)


Bữa tối còn đang dang dở, anh đã vội chộp lấy tay cô, kéo vào trong góc, hôn cô mãnh liệt. Hôm nay, cô vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, mặc anh h8ôn, tùy anh làm bậy, có lúc còn nhìn anh, cười với anh, nhưng quyết không mở miệng nói câu nào, cũng không muốn gọi tên anh dù chỉ một lần. <3br>
Được thôi, không phải cô chỉ là muốn thấy anh thất bại, muốn thấy anh vì cô mà làm những chuyện ngu xuẩn đấy ư?

Thế là, anh lạ9i xông ra giữa màn mưa.

Đương nhiên, xông ra giữa trời mưa thôi vẫn chưa đủ. Anh còn đứng trong mưa biểu diễn cho cô xem mấy động tác6 kinh điển của ban nhạc Queen.

Em biết mà.
Cô đáp.
Anh dùng hai tay ôm lấy mặt mình, khẽ nhắm mắt lại, thầm nghĩ, quả thật tiếng
Tụng Hương
kia không phải là ảo giác của anh rồi.
Cô không chỉ gọi tên anh, mà còn đang nói chuyện với anh nữa.
Anh muốn nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng nhất.
Tuy vậy, chỉ một ánh nhìn thoáng qua thôi, trái tim anh lại điên đảo vì cô mất rồi.
Trên người cô là chiếc váy ngủ hai dây màu tím nhạt dài thượt đến tận sàn nhà. Phần vạt váy không ngừng lay động kia quả thật rất quyến rũ, khiến mỗi bước đi của cô đều có vẻ vô cùng mềm mại đáng yêu.
Hiển nhiên, dáng vẻ kia của cô chính là muốn anh dừng mấy hành vi ngu xuẩn của mình lại, quay về bên cạnh cô.
Nghĩ vậy, anh lập tức bước đến, cho cô một cái ôm ngọt ngào đong đầy tình cảm.
Thế nhưng, đôi môi cô vẫn cứ mím chặt lại.
Một lúc sau, cô lại đáp:
Em không muốn anh làm chuyện ngốc nghếch gì vì em cả.

Cô vừa dứt lời, một tiếng sấm lại rền vang.
Tiếng sấm này làm cô giật mình, nhào thẳng vào lòng anh, tay cũng vội vàng ôm chầm lấy anh.
Một tiếng
Tụng Hương
đẹp đến vô cùng, khiến người ta không khỏi mất hồn mất vía.
Tiếng gọi đột ngột kia khiến anh như vừa nhận được một củ khoai nóng bỏng tay. Không, không, cách so sánh này không đúng, sao Tô Thâm Tuyết lại có thể là một củ khoai nóng bỏng tay được cơ chứ?
Anh ngày đêm mong ngóng tiếng
Tụng Hương
phát ra từ miệng Tô Thâm Tuyết. Nhưng vì nó đến quá bất ngờ, anh quả thật không thể chấp nhận ngay lập tức.
Anh đứng dậy khỏi ghế làm việc, tay lại bất cẩn va phải ly rượu, khiến ly rượu đổ lên mấy xấp hồ sơ trên bàn. Anh buột miệng mắng một câu
khốn kiếp!
, sau đó lại chợt hoảng sợ, sợ cô hiểu lầm rằng câu
khốn kiếp
kia là đang mắng cô.
Chỉ là, sao anh có thể nỡ mắng cô được cơ chứ?
Nghĩ vậy, anh vội giải thích:
Ý anh là ly rượu này thật khốn kiếp.

Xong xuôi, anh chạy về phía vị trí trung tâm, là nơi nằm gọn trong phạm vi camera giám sát tại số Một đường Jose. Chắc hẳn, các nhân viên đang trực trong phòng an ninh đều sẽ vô cùng tò mò, không biết ngài Thủ tướng của họ đang định làm gì.
Sau khi đến vị trí trung tâm, anh dừng lại, sau đó dốc sức, sải bước chạy lấy đà chừng mười mét, gót chân sau giẫm mạnh, trượt quỳ trên mặt cỏ mềm mại lướt về phía trước.
Anh dừng lại ở khoảng cách vừa phải, đủ để anh có thể nhìn rõ đôi môi đã bị anh hôn đến đỏ bừng và mái tóc đen dài buông xõa trên vai cô.
Anh vẫn chìm trong màn mưa tầm tã, hỏi cô:
Phu nhân Thủ tướng còn muốn xem gì nữa? Nhảy cóc à?

Cô lắc đầu.

Hay một điệu nhảy thiên nga đực hài hước?


Trời cứ vừa mưa vừa sấm sét liên hồi, em…
Giọng nói khe khẽ phả lên lồng ngực anh,
Em hơi sợ.

Anh siết chặt vòng tay, hôn lên mái tóc cô, không ngừng an ủi:
Đừng sợ, không có gì phải sợ cả.

Ngoài trời, tiếng mưa rơi rả rích và tiếng sấm ầm vang, nhưng trong phòng lại im ắng, chỉ có hơi thở của anh vào cô vấn vít lấy nhau.
Mái tóc đen dài xõa sau đôi vai trần, da thịt trắng hơn cả tuyết, lại thêm cặp môi đỏ mọng.
Tô Thâm Tuyết đang cố ý đấy ư?
Cô cố tình xuất hiện như thế, để anh lại phải thất thế, lại phải làm thêm mấy chuyện ngu ngốc nữa à?
Ngay sau đó, một tiếng
Tụng Hương
nữa lại vang lên bên tai anh.
Âm thanh ấy rõ ràng biết bao.
Hơn nữa, chính mắt anh còn nhìn thấy hai cánh môi hồng kia khẽ mấp máy, theo sau mới là tiếng
Tụng Hương
mà anh nghe thấy.
Nghĩ đến đây, anh khẽ day trán, ngẩng đầu lên, bất chợt chạm phải một ánh mắt dịu dàng.
Đầu óc anh bỗng trở nên trống rỗng.
Mắt anh nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, muốn cố thông qua một vài đặc điểm để phân tích xem, liệu tiếng
Tụng Hương
kia là do anh nghe nhầm, hay thật sự được phát ra từ cánh môi đỏ thẫm ướt át kia.
Cuối cùng thì Tô Thâm Tuyết đã chịu nói chuyện với Utah Tụng Hương rồi.
Nghĩ đến đây, anh khó nén được cảm giác chua xót nơi viền mắt.
Mãi đến khi cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn dâng trào chỉ vì một ý nghĩ
Tô Thâm Tuyết đã bằng lòng nói chuyện Utah Tụng Hương
dần lắng đọng lại thành một xúc cảm êm đềm vô bờ bến, hai bàn tay trên mặt anh mới dần trượt xuống, hai mắt cũng mở ra.
Cô lại lắc đầu.

Biểu diễn dáng vẻ bị trúng đạn liên tục trong một phút?

Cô vẫn tiếp tục lắc đầu.
Thế vẫn chưa đủ ư, vậy trồng cây chuối trong mưa thì sao?
Ấy vậy mà, cô vẫn chỉ tựa vào thân c5ột nơi hiên nhà với dáng vẻ đầy thơ ơ.
Đến tận lúc này anh mới biết, con gái lớn nhà họ Tô có thể máu lạnh vô tình đến mức nào.
Anh thở dài, vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt cô, cất giọng khàn khàn:
Tô Thâm Tuyết, làm sao đây, dường như anh lại muốn vì em làm thêm mấy chuyện ngu xuẩn nữa rồi.

Nghe thấy thế, cô chỉ khẽ cụp mắt.

Nói anh nghe xem, em còn muốn Utah Tụng Hương làm chuyện ngu ngốc gì vì em nữa?
Anh dịu dàng hỏi.
Chết tiệt, nếu trên đời này có giải thưởng dành cho kẻ cứng đầu nhất, thì chắc chắn Tô Thâm Tuyết sẽ giành được giải quán quân.
Nghe nói, khi một người quá mong ngóng khao khát có được thứ gì đó, người ta sẽ dễ dàng nảy sinh ảo giác.
Là ảo giác, hay anh đã nghe nhầm rồi?
Không sao cả.
Anh còn có thể ngu xuẩn hơn nữa.
Lòng bàn chân anh giẫm lên mặt cỏ, di chuyển về phía trước, đưa tay về phía Tô Thâm Tuyết, ra hiệu cho cô chờ mình một lúc.

Tụng Hương, em ghét tiếng sấm cứ vang lên không ngừng, ngay cả mưa cũng khiến em phát phiền, ồn ào quá đi mất.
Cô nói chuyện, còn anh thì lắng nghe.

Nói xong một lúc, dường như cô mới nhớ ra mục đích của mình khi đẩy cánh cửa kia ra, lại hỏi:
Tụng Hương, em ở lại phòng làm việc có được không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.