Chương 285: Trưng cầu dân ý (2)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1176 chữ
- 2022-02-06 12:43:33
Nghe thấy thế, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Chàng thiếu niên năm nào đứng dưới tán hoa anh đào nay đã trưởng thành, mà lúc này đây, trên gươn8g mặt chững chạc kia còn đang thể hiện rõ niềm ham muốn không chút kiêng dè.
Ánh mắt kia khiến đôi mắt Tô Thâm Tuyết cay cay.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi câu
Tô Thâm Tuyết, anh nghĩ anh yêu em
, hay nói trắng ra là
Anh yêu em
thoát ra khỏi khóe môi, anh đã cố gắng nuốt lại vào trong.
Đối với Utah Tụng Hương, yêu là bi kịch, là lời nguyền, là hình ảnh mẹ anh đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Cũng như năm đó, vào một buổi chiều im ắng nọ, khi anh chỉ mới vừa lên tám.
Sau đó, cô lại nở nụ cười nói:
Tụng Hương, em khát nước.
Anh đi rót nước cho em.
Ừ.
Cô vừa nhìn anh vừa chun mũi, dáng vẻ đáng yêu miễn bàn.
Anh tìm ly, rót nước nóng, còn thêm vào một chút nước chanh.
Anh đặt ly vào khay, mở cửa phòng tắm.
Cô đ3ặt tay lên bả vai anh, chủ động hôn lên đôi môi anh.
Tô Thâm Tuyết hai mươi tuổi và Utah Tụng Hương hai mươi mốt tuổi mới hẹn hò nhau đã c9ủi khô gặp lửa nóng, mà địa điểm lại là một nơi khá giống với một phòng làm việc.
Tiếng mưa và tiếng sấm bên ngoài vẫn chưa thôi, anh bế n6gang người cô lên, rời khỏi phòng làm việc, di chuyển về phía phòng ngủ của hai người.
Tốt thế nào, đẹp ra sao ư?
Anh nhắm mắt lại, khẽ nói:
Giống như bầu trời xanh, cũng giống như đại dương, như sương sớm, lại như trời đêm đầy sao. Giống như biển người mênh mông, cũng giống như bầu sữa mẹ nuôi đàn con thơ, lại như quê hương mà những kẻ tha hương không ngừng thét gào nhung nhớ trong cơn say.
Bên tai anh chợt vang lên một tiếng thở dài, cô nói:
Utah Tụng Hương năm hai mươi mốt tuổi thật khiến người ta yêu thích.
Tuy nhiên, chỉ vừa nhìn thoáng qua thôi, cả người anh đã như bị đóng băng từ chân rồi không ngừng kéo lên trên, không khác gì vừa trúng phải phép thuật phát ra từ đũa thần của một pháp sư hùng mạnh. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh anh như bị cuốn sạch, kể cả người con gái đang nằm bên trong bồn tắm kia.
Thứ duy nhất còn chuyển động là dòng chất lỏng màu đỏ trên cổ tay cô mà thôi.
Thứ chất lỏng kia như kéo Utah Tụng Hương trở về năm anh tám tuổi.
Trò chơi trở lại năm Tô Thâm Tuyết hai mươi tuổi vẫn chưa kết thúc nữa à?
Với trái tim mềm mại dạt dào cảm xúc đến tột cùng, anh nói:
Không những thế, Tô Thâm Tuyết còn giống như một khúc nhạc cầu siêu cho linh hồn của Utah Tụng Hương.
Nghe thấy thế, cô vội bịt miệng anh lại, mắng anh sao lại nói những lời không may như thế.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ thế giới đang bị đóng băng, âm thanh cũng theo đó mà tràn vào.
Đó là giọng nói nữ tính trong trẻo, là giọng nói mà mấy phút trước còn dịu dàng gọi anh một tiếng
Tụng Hương
.
Tụng Hương, rót cho em ly nước.
Tiếng động duy nhất từ trong phòng tắm vang lên.
Tí tách, tí tách, không biết là tiếng động phát ra từ chiếc đồng hồ cổ, hay là tiếng nước đang không ngừng nhỏ xuống nền đá cẩm thạch. Anh mở cửa ra… Không, không, không, phải nhanh chóng quên đi tất cả. Chỉ là, chính anh cũng không rõ, vì sao mới sáng sớm tinh mơ, anh lại chợt nhớ đến hình ảnh ấy.
Nghĩ đến đây, anh lại đột ngột lật người, hôn lên đôi môi cô.
Hai người cứ thế rúc vào bồn tắm, nhìn bầu trời chỉ mới hé ánh sáng mờ nhạt.
Một lúc sau, cô dịu dàng hỏi anh:
Tụng Hương, em có tốt không?
Trên đời này, Tô Thâm Tuyết là người tốt nhất.
Đây là câu nói xuất phát từ tận đáy lòng anh.
Cơ thể cô thật sự đã khiến anh mê mẩn thỏa mãn. Do đó, trước khi đi, anh còn cố ý nhìn cô thêm một cái.
Dưới ánh sáng lờ mờ sương trắng, trông cô lúc này rất giống một nàng tiên cá. Hai tay cô để dọc theo chiều dài của bồn tắm, chống cằm lên mu bàn tay, mái tóc ướt nhẹp dán trên bả vai, đôi mắt cứ dán chặt lấy anh không ngừng.
Thấy thế, anh không khỏi ra vẻ vỗ vỗ trán mình. Tô Thâm Tuyết năm hai mươi tuổi đúng là quá dạn dĩ mà.
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần tờ mờ sáng. Sau lần thứ 5ba, hai người họ đã không buồn rời khỏi phòng tắm nữa, lần thứ tư cũng được làm ngay trong bồn tắm. Lúc này đây, dưới sắc trời nhá nhem và ánh đèn màu cam sẫm yếu ớt, người con gái đang lười biếng tựa vào bồn tắm kia như mang theo một vẻ đẹp rung động lòng người.
Khi anh nhìn cô, cô cũng đang nhìn lại anh.
Yêu cô ư? Nếu thế này không phải là tình yêu, thì trên đời này, còn thứ gì có thể được xem là tình yêu nữa?
Cả thế giới xung quanh như trở nên méo mó đến cùng cực.
Tại khoảnh khắc bình minh chỉ vừa ló dạng, Tô Thâm Tuyết đã dùng cách thức tàn nhẫn nhất để nhấn chìm anh vào sâu trong cơn ác mộng dĩ vãng.
Nếu dáng vẻ cô xuất hiện trước mặt anh đêm qua đẹp bao nhiêu, thì giờ phút này đây, thứ mà cô trao cho anh lại tàn khốc bấy nhiêu.
Tụng Hương, em có đẹp không?
Đẹp lắm.
Tốt thế nào, đẹp ra sao?
Nước phải nóng, tốt nhất là thêm nước chanh.
Cuối cùng, giọng nói ấy còn dí dỏm đùa rằng, ngài Thủ tướng đừng có mà run chân đấy. Nếu anh tức giận, khi quay về lại làm thêm lần nữa cũng không sao.
Mà lúc này đây, giọng nói ấy lại nói cho anh biết rằng:
Tụng Hương, chào mừng anh trở lại với Tô Thâm Tuyết năm hai mươi chín tuổi.
Tô Thâm Tuyết hai mươi chín tuổi đã cưới Utah Tụng Hương rồi. Tô Thâm Tuyết hai mươi chín tuổi đã trở thành một Nữ hoàng. Tô Thâm Tuyết hai mươi chín tuổi còn là Phu nhân Thủ tướng. Thế nhưng, Tô Thâm Tuyết hai mươi chín tuổi lại chỉ có hai bàn tay trắng.
Tô Thâm Tuyết biết, những gì mình đang làm với Utah Tụng Hương tàn nhẫn đến mức nào.
Hiện tại, người đàn ông ba mươi tuổi trước mặt cô chỉ như một đứa trẻ, ly nước trong tay anh rơi xuống nền nhà, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.