• 1,241

Chương 305: Sự nghiệp dang dở (1)


Hai người cách nhau một cánh cửa khép hờ, cô ở bên ngoài, còn anh ở bên trong.

Ngoài cửa, người hàng xóm mới của anh vô 8cùng lịch sự báo cho anh biết mục đích mình đến đây.
Sáng hôm sau, chuông cửa nhà anh lại vang lên.
Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy Tô Thâm Tuyết đầu đầy bọt xà phòng đứng đó. Hóa ra là thao tác sử dụng máy giặt của Nữ hoàng có vấn đề, bây giờ khắp nhà đều là quần áo dính đầy bọt trắng.

Lục Kiêu Dương, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây! Cậu làm tôi sợ hết cả hồn!
Tô Thâm Tuyết hùng hổ.

Lời này hẳn phải là tôi hỏi cô mới đúng, chính cô nhấn chuông cửa nhà tôi, làm tôi giật nảy mình đây này!
Lục Kiêu Dương nói với vẻ không tin nổi.
Đúng rồi, mèo, đôi mắt cô lại nhìn anh đầy trông mong.
Đôi mắt trông mong nhìn về phía anh vô cùng đáng yêu, lúc than đói bụng cũng đáng yêu không kém, lúc cô nói đi tìm mèo đến quên cả ăn cơm khiến tim anh mềm nhũn.

Tôi ly hôn rồi.
Giọng nói của cô rõ ràng rất thản nhiên, nhưng mí mắt che khuất toàn bộ cảm xúc chất chứa trong đôi mắt cô.

Tôi biết rồi.
Anh nhún vai, tỏ vẻ bình thản,
Dùng cách ấy để ly hôn, không muốn biết cũng khó.

Sau khi giúp cô xử lý xong máy giặt, chỉ chốc lát sau, chuông cửa lại vang lên, lần này là lò vi sóng có vấn đề. Qua một lúc nữa, Tô Thâm Tuyết lại đứng trong sân gọi to tên Lục Kiêu Dương.

Lục Kiêu Dương, xe đạp của tôi lại gặp trục trặc rồi!

Sau nửa tháng, cô đã có thể tự lo được cho bản thân và con mèo của mình, sinh hoạt trong một ngày cũng được sắp xếp rõ ràng, đi học, làm bài, dọn dẹp phòng ốc, mua đồ.
Cuối tuần, cô mang máy quay phim đạp xe ra ngoài. Ở Budapest, cô là sinh viên trao đổi của Học viện Quan hệ Quốc tế. Khi đến Vienna, cô trở thành sinh viên trao đổi của Học viện Môi trường thành phố.

Lục Kiêu Dương!


Tô Thâm Tuyết!

Đến tận khi trời hửng sáng, Lục Kiêu Dương mới rời khỏi căn hộ của Tô Thâm Tuyết.
Sau khi dọn dẹp gọn gàng, anh còn làm cho cô một bảng ghi chú nho nhỏ, có ích trong sinh hoạt hằng ngày dán trên tủ lạnh. Bảng ghi chú dài thượt ghi lại vô cùng chi tiết từ số điện thoại của nhân viên sửa ống nước, thao tác sử dụng máy giặt, đến việc làm thế nào để có thể ăn no một cách nhanh nhất, làm thế nào để xử lý rác thải…
Là thế này, trưa nay, mèo nhà cô đã biến đi đâu mất. Sau một hồi t3ìm kiếm mà không có kết quả, cô phải nhờ đến camera của khu dân cư, phát hiện mèo nhà cô đã men theo cây sồi trong sân chui vào9 nhà anh, từ đó thì không thấy xuất hiện nữa.

Thưa anh, anh có thể….


Đã tìm được mèo rồi.
Anh nhắc nhở.

Tìm được mèo rồi à?
Cô cười ngây ngô.
Nghe vậy, Tô Thâm Tuyết mới miễn cưỡng đồng ý với lý luận của anh.
Sau khi giải quyết chuyện dọn nhà cho cô xong, Thư ký riêng của cô đã quay về Goran. Hiện tại, ba số điện thoại hàng đầu trong danh bạ của cô lần lượt là: số điện thoại của cảnh sát để bảo vệ an toàn bản thân; số điện thoại của cảnh sát giao thông và số điện thoại cứu hỏa.
Mùa Hè ở châu Âu, hoàng hôn vẫn luôn kéo dài đến vô tận.
Chỉ mới hết một phần ba khoảng thời gian mặt trời lặn, cô đã ăn sạch thịt bò hầm khoai tây của anh. May mà trong túi mua hàng của anh đầy đồ ăn vặt, mà đồ ăn vặt lại phải đi kèm với bia. Sau khi uống nửa ly bia vào bụng, hình tượng Nữ hoàng xem như mất sạch, bắt đầu bắn tằng tằng với anh về chuyến du học ở châu Âu lần này và cả ba điều quy ước của Hội đồng Hoàng gia Goran.
Tiếng mở cửa chợt ngắt lời cô định nói. 6

Á!
Hai người không hẹn mà cùng thét thất thanh.
Cách một cánh cửa, cô quan sát anh từ trên xuống dưới; anh cũng không chịu yếu thế nhìn ngược trở lại.
Hai người đồng thời làm động tác vỗ trán.
Tiếng gọi
Tô Thâm Tuyết
của Lục Kiêng Dương lúc ấy quả thật đã khiến hơn nửa khu dân cư phải bật đèn ngó nghiêng xung quanh.
May mà Nữ hoàng coi như cũng biết học hỏi.
Không, không hề trùng hợp chút nào cả, Nữ hoàng của tôi, chuyện đều do người mà ra cả thôi.
Hương thơm của món thịt bò hầm khoai tây quả thật đã hấp dẫn cô. Cô nói, cả trưa hôm nay cô đi tìm mèo đến quên cả ăn cơm, bây giờ cô đói đến rã cả ruột rồi.
Phải gần mười phút, Tô Thâm Tuyết mới miễn cưỡng chấp nhận
cậu nhóc phương Đông rất nhiệt tình
mà chủ nhà nhắc đến chính là chàng trai Mississippi mà cô quen biết. Mà thậm chí, người này còn đến khu dân cư này sớm hơn cô vài tháng nữa cơ.

Sao lại có chuyện trùng hợp như thế cơ chứ?
Cô kêu lên.
Đến mười giờ, Lục Kiêu Dương cõng Tô Thâm Tuyết đang ngủ say trên lưng, tay ôm theo một con mèo cũng ngủ say nốt, dùng chân mở cửa căn hộ của Tô Thâm Tuyết.
Mức độ lộn xộn của phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng vệ sinh của Nữ hoàng quả thật khiến người ta phải thở dài ngao ngán.

Lục Kiêu Dương, cậu rất đáng nghi!

Lục Kiêu Dương tỏ vẻ giờ mới hiểu ra, chỉ vào Tô Thâm Tuyết nói:
Tô Thâm Tuyết, chẳng lẽ cô chính là hàng xóm mới đến mà chủ nhà đã nói với tôi đấy ư?


Tôi thấy họ nói đúng đấy, đi học thì phải có thái độ học tập chứ.
Anh phát biểu ý kiến.
Sẽ có một ngày cô rời khỏi ngôi vị Nữ hoàng. Mà đến ngày ấy, những kinh nghiệm cô có được hiện tại sẽ có đất dụng võ ngay thôi.
Những người đó nói, không phải Nữ hoàng muốn đi học sao? Học tập thì phải có thái độ học tập, cụ thể: học phí phải do Nữ hoàng tự chi trả; Thư ký riêng chỉ chịu trách nhiệm giúp đỡ cuộc sống hằng ngày của cô trong thời gian còn ở Budapest, đến Vienna cô phải tự lực cánh sinh; tất cả những chuyện ngoài ý muốn trong khoảng thời gian ở châu Âu đều sẽ do Nữ hoàng tự gánh chịu hậu quả, bao gồm cả tai nạn giao thông và bắt cóc. Đó chính là ba điều mà Hội đồng Hoàng gia Goran đã đưa ra với Nữ hoàng.

Mấy con người tàn nhẫn này!
Cô tỏ vẻ bực tức.
Lại là một5 lần đồng thanh khác, hai gương mặt vô cùng sửng sốt đối diện nhau.
Cứ như vậy, vì một con mèo, chàng trai trẻ đến từ bang Mississippi và cô Nữ hoàng vẫn luôn mồm
đến lúc đó chắc chắn sẽ phát cho cậu một mảnh đất
đã gặp lại nhau giữa thành phố Vienna.
Lục Kiêu Dương dẫn cô đi xem con mèo đang ngủ say sưa trên ghế sofa nhà anh. Không cần giải thích gì nhiều, chắc chắn là con mèo đã yêu thích chiếc ghế sofa mềm mại này rồi.
Chú mèo vẫn nằm trên ghế sofa ngủ vùi, cô và anh vừa ăn thịt bò hầm khoai tây vừa trò chuyện nhân ngày gặp lại.
Một ngày hai mươi tư giờ, Lục Kiêu Dương phải chạy sang nhà Tô Thâm Tuyết tận sáu lần, lần cuối cùng là vào mười một giờ mười lăm phút tối, Nữ hoàng cầm bàn là để nướng miếng cá sống, cuối cùng lại đốt cháy rèm cửa sổ, kích hoạt hệ thống báo cháy.
Thế là mèo bị nước tạt đến ướt sũng, Nữ hoàng cũng không ngoại lệ.
Chỉ mới mấy ngày trôi qua mà cuộc sống của Nữ hoàng đã lộn xộn hết cả lên rồi.
Ống nước bị tắc, quần áo thay xong không biết giặt thế nào, nướng bánh mì không xong, trưa hôm nay lại làm mất mèo. Lúc này, cô chỉ biết vừa kể lể vừa gãi đầu.
Buổi đêm giữa mùa hè ở Vienna không thiếu các loại concert, hai người cùng mang ghế xếp, kết bạn đi xem hòa nhạc đường phố. Bởi dù sao lúc này, trong túi hai người cũng chẳng có đồng nào.

Đương nhiên, anh không có tiền thật, còn cô giả vờ không có tiền.

Cuối tháng Bảy, Tô Thâm Tuyết có việc phải sang Pháp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.