• 643

Chương 317: Cựu phu nhân thủ tướng (3)


Ngài Thủ tướng chỉ như một cậu bé còn vắt mũi chưa sạch trong chuyện tình cảm này… khiến người khác phải lo lắng.

Xem ra, ch8ậu nước lạnh của chị gái Thủ tướng vẫn chưa thức tỉnh được cậu bé này thì phải.

Đều là lỗi của cả hai chúng ta, là sai lầm của cả Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương.


Em sẽ không tha thứ cho anh, càng không tha thứ cho chính bản thân mình.


Tụng Hương, tất cả là lỗi của anh.
Cô trượt xuống khỏi chiếc sofa, tay chống mạnh xuống sàn,
Không, là lỗi của em.

Cuối cùng, cuối cùng, chỉ còn lại câu:
Im lặng một hồi.

Nếu Nữ hoàng bệ hạ có điều gì muốn nói thì có thể nói luôn qua điện thoại ngay bây giờ. Còn nếu nhất thiết phải gặp mặt mới nói được thì chắc tôi phải xem lại lịch trình cá nhân của mình. Dù rõ ràng là trong lịch trình chiều ngày mai, tôi có thể dành thời gian, nhưng tôi không thể đảm bảo chắc chắn với Nữ hoàng bệ hạ rằng sẽ không có những tình huống phát sinh xảy ra. Hơn nữa, nghĩ gì đi nữa thì dường như giữa tôi và Nữ hoàng bệ hạ cũng chẳng còn vấn đề riêng tư gì cần phải giải quyết nữa cả.
Utah Tụng Hương cười nhạt,
Lẽ nào Nữ hoàng bệ hạ muốn kỷ niệm một năm ly hôn để nhắc nhở tôi rằng, một năm trước em đã lật đổ tôi như thế nào sao?

Chỉ chớp mắt một cái, đã một năm trôi qua.
Nhưng lúc này đây, cuộc điện thoại này không thể không gọi.
Tại Budapest, trong một căn phòng khách sạn không rõ tên, cô không ăn không uống tròn một ngày hai đêm. Cuối cùng, Hà Tinh Tinh tìm thấy cô, đưa cô đến bệnh viên trong trạng thái đã hôn mê ngất xỉu.
Kể từ ngày đó, trong cuộc đời Tô Thâm Tuyết có thêm những nỗi tiếc nuối không thể bù đắp lại được.
Anh là Thủ tướng của quốc gia này, cô là Nữ hoàng của đất nước này. Phía sau anh còn Phủ Thủ tướng Chính phủ tại số Một đường Jose, đằng sau cô còn cả một Cung điện Jose, không qua lại thì cũng không được.
Cũng may, cả hai bên đều ngầm tuân thủ thỏa thuận. Những vấn đề liên quan đến công việc đều được trao đổi qua đội ngũ đại diện của cả hai. Anh không hề gọi điện thoại cho cô, cô cũng chẳng hề gọi điện thoại cho anh.
Anh cũng không hối thúc giục giã.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi.
Mà cũng không hẳn là gượng gạo, phải nói là khó khăn thì đúng hơn.
Lần cuối cùng cô cất tiếng gọi cái tên này là vào đầu tháng Năm năm ngoái, tại một đất nước xa lạ, trong một căn phòng khách sạn không rõ tên. Cô cứ gọi cái tên này hết lần này đến lần khác, lúc thì chứa đầy những oán trách và phẫn nộ, lúc thì đầy bất lực, lại có lúc tưởng như trái tim vỡ vụn. Hai tay cô nắm chặt vào chiếc ghế sofa, nước mắt nước mũi giàn giụa chảy, luôn miệng gọi:
Sau khi ký tên xong, họ cũng chẳng nói thêm nhiều lời, bắt tay một cái tượng trưng, một trước một sau trời khỏi văn phòng luật sư.
Sau đó cô đi vào phòng vệ sinh một lúc, quay lại đã không còn thấy bóng dáng Utah Tụng Hương đâu nữa. Thế nhưng cô lại ngơ ngẩn bước đi trong hành lang.

Tụng Hương


Tụng Hương, em phải làm sao đây.

Sự tiếc nuối này sẽ mãi mãi theo cô cho đến ngày cô lìa đời, và tiếng khóc của người phụ nữ trong căn phòng khách sạn đó sẽ mãi vang vọng bên tai cô.
Trầm mặc một hồi, cô cất tiếng hỏi:
Chiều mai anh có thời gian rảnh không?

Cho đến khi lòng bàn tay cầm điện thoại túa đầy mồ hôi, cô mới cất tiếng gọi:
Tụng Hương.

Đã lâu lắm rồi cô không nhắc đến cái tên này, lúc cất lên khá gượng gạo.
Không chỉ có một người lo lắng cho ngài Thủ tướng.
Lúc Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Utah Tụng Hươn6g đã là mười một giờ ba phút đêm.
Luật sư của hai bên thay mặt họ kiểm tra và xác nhận thủ tục ly hôn không có vấn đề gì, sau đó họ ký tên vào.
Toàn bộ quá trình không mất tới hai mươi phút.
Vốn dĩ Tô Thâm Tuyết định bụng bắt chuyện với Utah Tụng Hương trong bữa tiệc tổ chức đón chào phái đoàn Olympic, nhưng sau nhiều lần cố gắng cô vẫn chẳng thể mở miệng nói tiếng nào.
Quãng thời gian một năm đã đủ khiến người và người xa cách. Hơn nữa, còn là giữa những người ly hôn bằng cách thức như vậy.
Những thanh âm tưởng như đã biến mất từ lâu nay lại được truyền qua sóng điện thoại. Lần 5cuối cùng họ nói chuyện điện thoại với nhau là cuộc gọi trước khi chính thức ly hôn một tiếng đồng hồ.
Lúc đó, Utah Tụng Hương đã thông báo với Tô Thâm Tuyết qua điện thoại rằng, anh sẽ đến văn phòng luật sư để chuẩn bị mọi thứ cho cô. Khi Tô Thâm Tuyết đến được toà nhà văn phòng luật sư đó, Utah Tụng Hương đã đến trước rồi. Anh ngồi ngay ngắn, trước mắt là hồ sơ ly hôn.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Utah Tụng Hương lãnh đạm hờ hững:
Tìm tôi có việc gì?

Cũng giống y như lúc ở trong bữa tiệc, Tô Thâm Tuyết hé môi, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Quản gia muốn mở lời, nhưng đã có người lên3 tiếng trước cả ông.

Thưa ngài, ngài nhớ gọi điện thoại cho Nữ hoàng.
Quản lý sinh hoạt của ngài Thủ tướng đã kính cẩn cấ9t lời.
Con trai trưởng nhà Utah quả là người thù lâu nhớ dai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.