• 643

Chương 360: Cẩm nang theo đuổi vợ (3)


Tô Thâm Tuyết chọn đứng chờ ở gần hành lang sát vườn hoa. Nơi này thoáng gió, ánh sáng cũng tốt, nói chuyện với nhau trong khung cảnh nà8y sẽ giúp cô giữ vững lý trí.

Utah Tụng Hương xuất hiện.
Tô Thâm Tuyết nhìn dáo dác, xung quanh không có một người. Cũng tốt, nói lại yêu cầu của cô lần nữa cho rõ ràng nào.
Chẳng qua… Câu này hơi khó thốt nên thành lời.
Tặng cho Thủ tướng một khuôn mặt xước xát đã có thể cải thiện 80% tâm trạng của cô; nhưng nếu ngài Thủ Tướng ấy còn có khuôn mặt điển trai như con của thiên thần thì tâm trạng của cô còn thăng đến cả 200%.
Nếu tính cả hành động đã biết mà còn cố tình vượt ranh giới của anh thì cô lại càng bị thôi thúc mãnh liệt. Tóm lại, hôm nay thế nào cô cũng phải lưu lại vết tích trên mặt anh.
Chân trời chuyển màu trắng bạc, thời gian không còn nhiều nữa. Tô Thâm Tuyết nghiến răng, nói một cách khó nhọc:
Sau này, chưa được sự đồng ý của em, anh không được phép hôn em.

Câu này rất ổn, chỉ cần cô không bao giờ cho phép anh hôn cô, thì anh sẽ không bao giờ có cơ hội hôn cô. Nói như thế chỉ nhằm chừa lại mặt mũi cho ngài Thủ tướng mà thôi.
Cô biết ngay sẽ chuốc lấy kết cục này mà. Tô Thâm Tuyết vừa giận vừa hờn, hung dữ trợn mắt nhìn Utah Tụng Hương.
Ánh mắt này làm khóe miệng anh cong lên. Tô Thâm Tuyết càng thấy tức tối, khổ nỗi bản thân lại bó tay hết cách, chỉ có thể lườm anh hung hăng hơn.
Kết quả càng tệ hơn.
Anh ôm lấy eo cô bằng một tay, ép cơ thể cô kề sát vào người mình. Anh cúi đầu xuống ngấu nghiến hôn cô thật sâu rồi nhanh chóng buông ra. Anh đứng thẳng người lại, nhìn cô say đắm.

Utah Tụng Hương, anh thật sự muốn em để lại vết tích trên mặt anh sao?
Bước chân dừng ở phía này hành lang, cô hỏi.

Đúng, anh vô cùng hy vọng.

Không gọi còn đỡ, cô vừa gọi thì khoảng cách lại càng bị kéo xa hơn.
Chết tiệt!

Tô Thâm Tuyết, anh thật sự không chạy nữa mà. Không tin, em lại đây xem.
Utah Tụng Hương lại nói.

Em không đi, anh lừa em qua đó, rồi khi em sắp đến nơi anh lại bỏ chạy chứ gì!
Vừa dứt lời, cô đã thấy hối hận. Nhẽ ra phớt lờ anh là không buồn nói chuyện với anh mới đúng.
Nheo mắt lại, quả thật, cô đã cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của ngài Thủ tướng.

Muốn em để lại vết tích trên mặt anh cũng được.
Cô biết cái gì gọi là thừa thắng xông lên,
Nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện.


Utah Tụng Hương, anh muốn làm em tức chết phải không? Phải vậy không?
Cô không thèm biết lý lẽ gì nữa, vò tóc cào mặt anh.

Tô Thâm Tuyết, em muốn để lại vết tích trên mặt anh đấy à?
Utah Tụng Hương che mặt bằng cả hai bàn tay.
Tô Thâm Tuyết không đuổi theo nữa. Cô lại nói nếu anh còn dám chạy thì cô sẽ phớt lờ anh.
Nói được làm được.
Dưới ánh rạng đông le lói, anh thấy cô hậm hực thì cười tươi như trẻ con. Cô như nhìn thấy thời niên thiếu xưa kia của mình hiện về trong nụ cười của anh.
Thời gian như quay ngược trở lại.

Anh thề, anh không chạy mà.
Đang buổi sớm mai, xung quanh vô cùng yên ắng. Câu nói của Utah Tụng Hương vang lên rõ ràng rành mạch,
Nếu Nữ hoàng bệ hạ muốn để lại vết tích trên mặt anh, anh cũng sẽ xem đó là một dấu vết rất đáng tự hào.

Còn có thể có chuyện như vậy sao? Tô Thâm Tuyết bỗng lại cảm thấy cuộc trao đổi này cũng không đến nỗi thua thiệt.
Tô Thâm Tuyết thề, một loạt động tác của Utah Tụng Hương chỉ diễn ra trong mấy cái chớp mắt. Nếu không phải cảm giác đau đớn tê dại vẫn còn trên môi, cô đã cho rằng mình đang nằm mơ. Tại sao…
Tại sao có thể có người đàn ông đáng ghét như vậy chứ?
Tên này rất quan tâm đến khuôn mặt đẹp trai của mình, hai bàn tay đang giơ lên che mặt kín mít.
Vậy thì ra tay với mái tóc trước vậy. Tóc bị giật đau, đương nhiên anh sẽ phải bỏ tay xuống. Hơn nữa, Thủ tướng bị trọc đầu cũng thảm không kém Thủ tướng bị xước da mặt là bao.
Hành vi cố tình vượt ranh giới của anh đã khiến cho cô đi một vòng đến đây chỉ để được ôm ấp yêu thương.

Anh… anh…
Cô mấp máy môi.

Đừng như vậy là sao?
Utah Tụng Hương hỏi.
Người này cố ý đấy à?
Nhưng lại chụp hụt.
Utah Tụng Hương lại tăng tốc, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo xa. Trong vài cái chớp mắt, Utah Tụng Hương đã biến mất ở chỗ ngoặt hành lang.

Nếu anh còn chạy, em sẽ không để ý đến anh nữa.
Giọng điệu này nghiêm túc khỏi phải nói.
Nói vậy nghĩa là, nếu anh dừng bước thì cô sẽ để ý đến anh phải không?
Cô vừa đưa ra quyết sách, giọng nói của Utah Tụng Hương đã vang lên từ khúc ngoặt:
Tô Thâm Tuyết, anh không chạy nữa rồi.

Thế này chẳng phải là nói dối không chớp mắt sao?

Đừng hôn em.
Câu này đã sắp bật ra, nhưng không hiểu vì sao khi thoát khỏi môi cô thì lại trở thành:
Sau này… chưa được sự đồng ý của em, anh không được phép hôn em.

Vừa nói dứt lời, Tô Thâm Tuyết liền biết ngay không ổn rồi.
Dĩ nhiên là không! Cho dù Utah Tụng Hương có chạy hay không, còn lâu cô mới thèm để ý đến anh. Dĩ nhiên, phải sau khi cho anh một hình phạt xứng đáng thì cô mới tuyên bố không đếm xỉa đến anh.
Lời này xem ra cũng có tác dụng.

Không có sự đồng ý của em, không được phép hôn em.
Cô vừa mới nói xong, anh biết rõ mà còn cố tình làm ngược lại.
Cô bị kẻ đã biết mà còn cố tình vượt ranh giới ấy làm cho tức đến nỗi không nói nổi thành lời. Thế này còn ra thể thống gì nữa, cô đến đây để cảnh cáo anh mà!
Lần này, Tô Thâm Tuyết không cho Utah Tụng Hương bất cứ cơ hội chơi chữ nào, lập tức nói tiếp:
Nữ hoàng bệ hạ không chấp nhận bất cứ phản bác nào, anh chỉ có thể chọn trả lời chấp nhận hay không chấp nhận mà thôi.


Không nhân nhượng được chút nào?
Bên kia, Utah Tụng Hương nói.
Bây giờ ngài Thủ tướng mới biết phải không?
Người có thể để lại mấy vệt xước trên mặt của một Thủ tướng, có tìm khắp cả Goran cũng chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Vì vậy, ở nơi chứa chan ánh bình minh ấy, anh và cô đuổi nhau trên hành lang. Anh chạy cô đuổi. Gì cơ? Tên này dám kéo giãn khoảng cách với cô à?

Utah Tụng Hương, anh đứng lại cho em!
Tô Thâm Tuyết hét to, tay chỉ vào bóng lưng của Utah Tụng Hương.

Điều kiện gì?


Làm theo yêu cầu em nói với anh trước đó.
Cô nói với anh.
Quả nhiên, bàn tay che mặt đã hạ xuống.
Tốt rồi!
Quả nhiên.

Vậy…
Utah Tụng Hương thỏa mãn kéo dài giọng,
Liệu anh có thể hiểu ý của Nữ hoàng bệ hạ rằng, nếu sau này ngài Thủ tướng muốn hôn Nữ hoàng bệ hạ thì cần phải xin phép Nữ hoàng bệ hạ trước không?

Sau một phen đắn đo suy nghĩ, cô suýt nữa thì quên mất chuyện 6quan trọng nhất.
Chỉ còn hai mươi phút nữa là đến giờ anh khởi hành đi Congo, cô phải nói ngắn gọn thôi. Với tư cách Nữ hoàng đ5ồng thời là người nhà con tin, cô phải dặn dò ngài Thủ tướng cần cẩn trọng nhiều hơn.
Utah Tụng Hương dừng bước.
Tô Thâm Tuyết thầm cười khì, vừa áp sát về phía Utah Tụng Hương vừa bẻ khớp ngón tay. Năm mét, bốn mét, một mét, càng lúc trái tim cô càng đập rộn lên, lòng phấn khích đến không hiểu nổi. Ngài Thủ tướng, anh sắp gặp tai ương rồi, cô vươn tay...
Song, tên này vừa tránh né đã có thể dễ dàng thoát khỏi cô.
Tại sao có thể?
Mọi lời nói đã được chuẩn bị từ trước vẫn không thể cất lên nổ3i khi đôi giày quân sự anh đang đi lọt vào tầm mắt cô.
Đôi giày quân sự ấy nhắc nhở Tô Thâm Tuyết rằng, điểm đến sắp tới của an9h là một trong những quốc gia nguy hiểm nhất trên hành tinh này.
Lướt qua chỗ rẽ, Tô Thâm Tuyết thật sự nhìn thấy Utah Tụng Hương đang đứng ở cuối hành lang không hề nhúc nhích.
Lần này cô không để mình bị lừa dễ dàng đâu nhé!

Dĩ nhiên có thể, nhưng trước hết anh phải biết yêu cầu của Nữ hoàng bệ hạ là gì?

Chết tiệt, anh thật sự không biết hay giả vờ không biết thế!
Dưới ánh sáng rực rỡ, quầng thâm quanh khóe mắt người đàn ông đứng trước mặt cô hiện lên rất rõ. Cô tính toán lại, có lẽ anh đã không chợp mắt ba mươi tiếng rồi.
Tô Thâm Tuyết quay mặt đi, nói khẽ:
Sau này đừng như vậy nữa.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.