Chương 378: Nữ hoàng bệ hạ của tôi
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1109 chữ
- 2022-02-06 12:46:12
Tuy nhiên, ngay sau đó, dù ánh mắt anh như chỉ hận không thể ăn sạch cô ngay lúc này, thì giọng anh vẫn lạnh băng như trước:
Tối q8ua anh làm đau em sao?
Tình cảnh hệt như một tên tội phạm khôn lỏi gặp phải một cảnh sát kỳ cựu.
Cô không khỏi ch3ột dạ, ấp úng nói:
Anh làm đau… tóc em. Ý em là, tối hôm qua anh làm đau… tóc em.
Bị lòng tự ái chi phối, cô còn bổ sung thêm mộ9t câu:
Là… Là do anh tự hiểu sai đấy chứ.
Người này đang lộ nguyên hình đấy phải không?
Nếu thật sự là vậy, cô phải suy nghĩ thật kĩ xem có nên kết thúc chuyện tình bí mật giữa hai người không. Phải, cô phải lập tức gọi điện thoại nói cho anh biết, cô muốn cân nhắc lại mối quan hệ giữa hai người.
Nói là làm, Tô Thâm Tuyết liền lấy điện thoại di động ra.
Đúng vậy, khi cô nói câu
Tối qua anh làm đau em
, lẽ ra anh phải chiều theo cô, dùng hành động giọng điệu ai nấy đều hiểu để hỏi cô rằng:
Tối qua anh làm đau em ở đâu nào?
chứ! Sau đó, trong bầu không khí mờ ám, hai người vừa lôi kéo vừa thân mật hơn mấy phút, lúc này cô mới nói chuyện đi Thụy Sĩ với anh. Cô còn nghĩ, nếu anh cứ cố chấp không chịu hiểu, cô sẽ nói hết suy nghĩ của mình cho anh biết, mãi đến khi anh hiểu cô mới thôi.
Mà con trai trưởng nhà Utah của hiện tại dù vẫn còn cách xa cái gọi là
khéo hiểu lòng người
, nhưng anh cũng đã cố gắng rồi.
Đương nhiên,
cố gắng
cũng chỉ là lời nói đầu môi của Utah Tụng Hương mà thôi.
Điện thoại đã lấy ra rồi, số điện thoại của Utah Tụng Hương cũng đã tìm thấy, nhưng cô vẫn trì hoãn không nhấn nút gọi.
Tiếng mở cửa bất thình lình khiến Tô Thâm Tuyết đang chăm chú nhìn điện thoại không khỏi run tay.
Lúc điện thoại di động rơi xuống khỏi tay cô, cơ thể của cô cũng bị đẩy ra đằng sau, lưng cô áp vào ván cửa, hơi thở quen thuộc tràn ngập khắp không gian phả vào mặt cô. Tay chân còn nhanh nhẹn hơn cả đầu óc, tay cô vòng quanh cổ, đu lên người anh như một con chuột túi, rồi cô nhắm mắt lại.
Lại sao nữa?
Cô giậm chân.
Không cho phép em để lộ ánh mắt vô tội như bây giờ trước mặt cậu ta.
Utah Tụng Hương nghiêm nghị nói.
Còn gì nữa không?
Cô tức giận vỗ trán hỏi.
Vừa dứt lời, Tô Thâm Tuyết đã bị Utah Tụng Hương xách khỏi ván cửa, sau đó, an6h lại vung tay khiến cả người cô nghiêng về phía tủ quần áo. Cô còn chưa kịp đứng vững, tiếng đóng cửa vang dội kia đã khiến cô ph5ải nuốt một bụng bất mãn tức tối xuống.
Utah Tụng Hương ném cô trong phòng thay quần áo rồi bỏ đi.
Tô Tuyết nhìn cánh cửa đóng kín, nói thầm:
Đúng là một tên không biết lãng mạn là gì.
Bởi vì như thế sẽ tạo ra hình ảnh một cặp nam nữ yêu nhau tình tứ ngọt ngào.
Utah Tụng Hương xụ mặt nhìn cô chằm chằm. Thế nhưng, càng nhìn, mày anh càng nhíu chặt, hiển nhiên, trong mắt anh lúc này, dù cô có không làm gì cả thì cũng là nghìn sai vạn sai.
Sao lại thế này chứ?
Tô Thâm Tuyết!
Em có một tật xấu là mỗi lần buồn ngủ đều bạ đâu dựa đấy. Anh không chịu nổi cảnh em tựa đầu lên vai cậu ta ngủ như chết đâu.
Utah Tụng Hương nói với vẻ hiển nhiên.
Nghe thấy thế, cô chỉ có thể lè lưỡi với không khí.
Không được uống cùng chai nước hay dùng chung một ly, không được uống nước do cậu ta mua, không được tranh luận về hàng hóa ở siêu thị…
Y như những lúc tình cảm của hai người vẫn còn mặn nồng, nụ hôn này kéo dài rất lâu. Mãi đến khi cô tưởng mình sắp ngạt thở đến nơi, anh mới vùi đầu vào hõm vai cô để cảm xúc trong lòng dần lắng đọng. Cả hai người đều khá kích động, tiếng gọi
Tô Thâm Tuyết
kia cũng mang theo vẻ kiềm chế ngầm chịu đựng.
Cô đáp lại lời anh.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng
Tô Thâm Tuyết
khác lại vang lên, lần này còn kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Sao đấy?
Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, em đều phải giữ khoảng cách năm mươi centimet với tên kia, phải ngồi ở chỗ ngoài tầm với của cậu ta, lỡ như không được thì suốt cả chuyến đi em đều phải trợn tròn mắt lên cho anh…
Tại sao suốt cả chuyến đi em đều phải trợn tròn mắt lên cơ chứ?
Tô Thâm Tuyết ngắt lời anh.
Còn thế này là tại sao chứ?
Cô đẩy anh ra, trợn tròn hai mắt.
Cô tin chắc rằng, giờ khắc này đây, mắt cô đầy vẻ khó tin.
Đúng vậy, không dùng cùng một ly cô còn hiểu được, nhưng sao ngay cả tranh luận cũng không được chứ?
Không được xuất hiện trước mặt cậu ta khi đầu tóc không chỉnh tề; không được phơi nắng đi chân trần trên bờ cát cùng cậu ta; tất cả những nơi có thể tạo ra bầu không khí mờ ám giữa nam và nữ cũng không được đến, chẳng hạn như quán bar, nhà hàng tình nhân…
Lần thứ ba này, Tô Thâm Tuyết dùng chân để ngắt lời Utah Tụng Hương.
Anh nghiêng người tránh sang một bên.
Cô đá không trúng anh, đã thế cổ tay còn bị anh dễ dàng túm lấy, anh chỉ khẽ giật một cái, cả người cô đã ngã nhào vào lồng ngực anh.
Đừng lộ ánh mắt đau lòng trước mặt cậu ta.
Anh khẽ nói bên tai cô.
Nhớ kĩ, đây chỉ là một lần du lịch cùng nhau mà thôi. Chuyến đi này chỉ để ngắm cảnh, để lắng nghe âm thanh của đại dương, nghe tiếng đầu tàu nơi sân ga, nhìn thấy muôn hình vạn trạng con người của thế giới này, để mỗi lần nghỉ chân lại là một lần trầm ngâm suy nghĩ khi nhìn thấy bệ cửa sổ bày đầy hoa tươi, để nếm trải mọi sự vật sự việc vui vẻ suốt chặng đường đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.