Chương 391: Mặt trái của mặt trăng (2)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1378 chữ
- 2022-02-06 12:46:50
Vì sao phải biểu diễn tiết mục này cho ngài Thủ tướng xem?
Chẳng qua, Lục Kiêu Dương muốn nhắn nhủ cho ngài Thủ tướng biết8: Trước mắt, tay của tôi vẫn còn tốt, cắt beefsteak thì có thể hơi khó khăn, nhưng ít nhất vẫn hoàn thành chín mươi phần trăm các3 hoạt động như ăn cơm, uống nước, tự cầm hoa quả ăn lại càng dễ dàng.
Hai mẹ có nói, trước khi rời khỏi thế giới này, anh9 có thể làm một vài chuyện bốc đồng.
Không khác gì gã đàn ông vạm vỡ mất trí ném một cú bowling cho hả giận vậy.
Không chỉ có thế, gã đàn ông mất trí này còn hoài nghi rằng, không chỉ tay của người đàn ông đang ngồi trên xe lăn kia là không sao, mà đến cả chân cũng không hề có vấn đề gì.
Tiếng quát
Lục Kiêu Dương, cậu đứng lên cho tôi!
của ngài Thủ tướng khiến các nhân viên của cung điện sợ đến mức cúi gằm mặt xuống, ngay cả Lục Kiêu Dương cũng bị ù cả tai.
Utah Tụng Hương lại chộp lấy cổ áo khoác của Lục Kiêu Dương.
Hành động này của ngài Thủ tướng càng khiến Nữ hoàng thêm bất mãn.
Lần này, người rời đi không phải là Thủ tướng, mà là Nữ hoàng và vị khách của mình.
Xin lỗi xong, cô lại tức giận, sau đó lại phẫn uất, vừa vò đầu bứt tóc vừa giậm chân giậm cẳng, còn cứng miệng tuyên bố rằng sẽ không thèm nói chuyện với Utah Tụng Hương ít nhất một tháng.
Đúng vậy, mình sẽ không thèm nói chuyện với anh ấy trong vòng một tháng.
Tô Thâm Tuyết lẩm bẩm.
Nữ hoàng của tôi, trời mới biết dáng vẻ của em như thế này đáng yêu biết bao.
Ngài Thủ tướng nhìn chằm chằm người đối diện, vẻ mặt tức giận điên cuồng, không chút thương hại đối với người bệnh phải dựa vào xe lăn kia, tàn bạo nhấc chân lên…
Thế là, khi Nữ hoàng nghe điện thoại xong quay trở lại, vừa vào cửa đã nhìn thấy chồng trước của mình đá xe lăn của vị khách văng ra xa chừng mười mét. Nếu không nhờ có rào chắn, có lẽ cả người lẫn xe lăn của khách đã lăn xuống cả cầu thang rồi.
Phải miêu tả cú đá kia của ngài Thủ tướng như thế nào đây?
Nữ hoàng đã tiếp nhận trọn vẹn cảm giác chán nản thất vọng này của anh, tuy nhiên, người nào đó lại cho rằng tất cả chỉ là một âm mưu.
Utah Tụng Hương bước nhanh về phía Lục Kiêu Dương, túm lấy cổ áo đối phương bằng cả hai tay:
Lục Kiêu Dương, cậu đừng giả vờ nữa.
Ngài Thủ tướng, lần này tôi không hề giả vờ.
Từ đằng sau vang lên tiếng thở hổn hển của Utah Tụng Hương:
Tô Thâm Tuyết, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu ngốc như em.
Tô Thâm Tuyết, người phụ nữ ngốc như em không xứng để anh lãng phí thời gian.
Tôi nói này, ngài Thủ tướng, anh làm hỏng chuyện rồi đấy.
Hiển nhiên, Utah Tụng Hương cũng ý thức được rằng, chuyện lần này không chỉ mặt dày hôn vợ cũ là có thể giải quyết được. Utah Tụng Hương bắt đầu cố gắng cho cô biết sự thật, rằng ngay từ khi bắt đầu bước chân vào Cung điện Jose, khách của cô đã luôn diễn trò. Thậm chí Utah Tụng Hương còn lấy một quả hạch ra, yêu cầu Lục Kiêu Dương lặp lại hành động ban nãy, đồng thời nói lại những lời ban nãy thêm lần nữa.
Thủ tướng, anh nói gì vậy?
Lục Kiêu Dương hỏi với vẻ đầy hoang mang.
Lục Kiêu Dương nheo mắt như đang nhớ lại dáng vẻ Tô Thâm Tuyết khi chậm rãi đưa ly sữa nóng đến trước mặt mình.
Trong lúc cầu nguyện, đôi mắt ấy sẽ nhìn chằm chằm vào tôi, như thể chỉ một giây sau thôi, kỳ tích sẽ thật sự xuất hiện. Sao tôi có thể không yêu một cô gái ngốc nghếch đáng yêu như vậy chứ? Chỉ đáng tiếc, cái gọi là kỳ tích không hề xảy ra. Để vỗ về lòng tự tôn của một kẻ mắc chứng xơ cứng teo cơ một bên, cô ấy chỉ có thể tự tay hướng dẫn tôi cách uống một ly sữa nóng, còn tôi lại phải vờ như một tên tàn tật phải nỗ lực hết sức mới có thể uống xong ly sữa ấy. Có trời mới biết, tôi yêu dáng vẻ cô ấy khi
hướng dẫn
tôi như thế biết bao. Có lúc, vài sợi tóc từ vai cô ấy sẽ rũ xuống mu bàn tay tôi, mặt tôi, có trời mới biết…
Một tiếng gầm chợt vang lên, ngắt lời Lục Kiêu Dương.
Hơn nữa, tất cả là tại Tô Thâm Tuyết cho rằng tay anh không thể cử động được, mà đươ6ng nhiên anh lại càng vui lòng để cô tiếp tục hiểu lầm như thế.
Có muốn sám hối cũng là chuyện sau khi nhắm mắt xuôi tay,5 chỉ trách…
Trước khi ngủ, cô ấy sẽ mang một ly sữa nóng đến cho tôi, tôi thích nhất là sự dịu dàng của cô ấy khi đặt ly sữa vào tay tôi đấy.
Trước vẻ ghen ghét tức tối không nói nên lời của Utah Tụng Hương, Lục Kiêu Dương chậm rãi nói,
Lúc đặt ly sữa vào tay tôi, tôi đoán rằng cô ấy đang điên cuồng cầu nguyện, thầm mong kỳ tích có thể nhanh chóng xuất hiện, chẳng hạn như, ngón tay của chàng trai trẻ bang Mississippi có thể đột nhiên cử động trở lại.
Lục Kiêu Dương cũng rất hy vọng mình có thể làm được như lời Utah Tụng Hương nói.
Nhưng đáng tiếc, anh đã thử làm việc đó cả hơn nghìn lần rồi, và cuối cùng tất cả đều kết thúc trong thảm bại.
Nhớ đến những buổi sáng khi còn ở New Orleans, với tâm niệm
Những chuyện ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, hôm nay nhất định sẽ khác
, anh đã nhiều lần cố gắng đứng lên, cũng nhiều lần ngã nhào, Lục Kiêu Dương không khỏi chán nản thất vọng.
Trước khi đi, Nữ hoàng còn phũ phàng bỏ lại một câu:
Sau này em không muốn gặp lại anh nữa.
Câu trước là
Không muốn nhìn thấy anh nữa
, câu sau là
Sau này không muốn gặp lại anh nữa
, Lục Kiêu Dương thấy rất mãn nguyện.
Lục Kiêu Dương lại kín đáo gửi gắm đến ngài Thủ tướng một ánh mắt tự đắc, thế là…
Lục Kiêu Dương, cậu lập tức đứng lên cho tôi!
Ngài Thủ tướng, tôi cũng muốn lắm.
Tiếng bình hoa rơi vỡ choang một tiếng trên sàn nhà, kèm theo đó là giọng nói tức giận của Tô Thâm Tuyết:
Utah Tụng Hương, em không muốn nhìn thấy anh nữa!
Nhìn mà xem, lúc này đây, Nữ hoàng và Thủ tướng của đất nước này, cũng là đôi nam nữ có quan hệ vợ trước chồng trước lại đang dùng toàn bộ sức lực để thể hiện rằng, cả đời này họ nhất quyết không qua lại với nhau nữa.
Tuy nhiên, chuyện này chỉ kéo dài chưa đầy ba mươi phút.
Sau đó, vợ cũ liền dùng vẻ mặt đưa đám để xin lỗi chồng cũ, cứ như thể người đã buộc Lục Kiêu Dương phải đứng dậy khỏi xe lăn ban nãy chính là cô không bằng.
Lục Kiêu Dương tham lam ngắm nhìn người phụ nữ đang vò đầu bứt tai.
Lục Kiêu Dương có tiếc không? Có cảm thấy tiếc vì mọi buồn bực cáu giận, phẫn uất hay vò đầu giậm chân ấy đều không phải vì anh không?
Không một chút nào.
Anh mãn nguyện với tất cả mọi thứ của cô, si mê mỗi hành vi cử chỉ của cô, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô.
Tất cả đều vô cùng sinh động.
Vào khoảnh khắc sắp từ biệt thế giới này, anh lại có thể không bận tâm ở lại bên cô, được ngắm nhìn cô thỏa thuê bất cứ lúc nào.
Đã đủ rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.