Chương 393: Mặt trái của mặt trăng (2)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1193 chữ
- 2022-02-06 12:46:46
Khi sắp không thở nổi nữa, cô hít sâu một hơi rồi hét to lên:
Lục Kiêu Dương, cậu là đồ ngốc!
Nếu như kết quả sẽ như vậy, vậy thì ch8i bằng cô không quen biết thằng ngốc như cậu ta.
Còn chưa kịp ăn sáng đã rời đi, chỉ đưa theo một vệ sĩ riêng, nhắn lại một câu
giải quyết việc cá nhân
cho nhân viên lễ tân rồi yêu cầu chuẩn bị xe, mà Thủ tướng còn tự mình lái xe nữa.
Vậy nên, lịch trình trở về Goran là chuyến bay vào sáu giờ sáng mai.
Trên đường trở về căn hộ của mình, Tô Thâm Tuyết tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người trong đoàn hộ tống Thủ tướng.
Nội dung cuộc trò chuyện của hai người họ xoay quanh việc Thủ tướng im lặng không nói năng gì còn đáng sợ hơn là lúc anh dạy dỗ chê trách người khác. Một trong số họ nói rằng anh ta còn không dám đưa chìa khóa xe cho ngài Thủ tướng, có những lúc, anh ta cảm thấy như chiếc xe Thủ tướng đích thân cầm lái kia sẽ đâm sầm vào mình.
Nếu như chuyện này xảy ra từ trước kia, cô sẽ nghĩ cách để khiến anh được nhẹ lòng.
Con trai trưởng nhà Utah không phải là người thích nghe người khác nói lý lẽ, nếu muốn anh gạt bỏ hết những khúc mắc trong lòng thì cô phải tốn nhiều công sức và nỗ lực. Có khả năng là đến 80% những lời cô nói sẽ là nói vô ích, không sao cả, lần này anh không chấp nhận thì lần sau vậy, lần sau anh không chấp nhận thì lần sau nữa, đây là những điều mà Tô Thâm Tuyết sẽ làm trước khi cô trở nên dễ bỏ cuộc.
Thì ra là còn có một câu chuyện liên quan đến bức tranh khỏa thân bị mất cắp ở Vienna.
Anh chàng đó liệu có tức giận khi nhìn thấy bức tranh đó không? Dù nói thế nào đi nữa người trong tranh kia vẫn là vợ cũ của anh, bức tranh bị mất ở nhà Lục Kiêu Dương đã chứng minh tất cả. Nhưng cho dù như vậy anh vẫn thay cô ém nhẹm tất cả, đây vốn không phải là phong cách xử lý mọi việc của con trai trưởng nhà Utah.
Vào một năm nào đó, tháng nào đó, đã có một người đàn ông nói với cô
Cho cô vào danh sách đen là hành động phản kháng duy nhất mà Utah Tụng Hương có thể làm được với Tô Thâm Tuyết.
Cô đặt điện thoại trở lại, Tô Thâm Tuyết nghe thấy chính mình thở dài,
Anh cũng là một kẻ ngốc.
Bữa trưa, Tô Thâm Tuyết sai người chuẩn bị dụng cụ cho Utah Tụng Hương, trước đó cô còn sai Hà Tinh Tinh nhắn qua vệ sĩ riêng của Utah Tụng Hương rằng cô đợi anh về để cùng ăn trưa.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhận ra người đang đứng trước cửa là Hà Tinh Tinh chứ không phải Utah Tụng Hương, trái tim cô vô cùng hụt hẫng.
Sáng sớm nay ngài Thủ tướng đã ra ngoài rồi.
Hà Tinh Tinh thông báo với cô.
Cô dự định sau bữa trưa sẽ tìm cơ hội để trò chuyện với anh. Nếu anh không chấp nhận lời giải thích của cô, cô sẽ… cứ thế mà nhào vào lòng anh, nghĩ đến đây, cô lại càng cảm thấy áy náy, khi biết được sự việc đó cô càng cắn rứt hơn.
Sự việc khiến cô càng thấy day dứt hơn là chuyện mà Hà Tinh Tinh mới tiết lộ, đó là trong Cung điện Jose bỗng xuất hiện bức tranh vẽ một phụ nữ khỏa thân có khuôn mặt khá giống với Nữ hoàng, cũng may nhờ lời thanh minh của Thủ tướng mà danh tiếng của Nữ hoàng mới được bảo toàn.
Hoặc có lẽ, cũng giống như anh đã nói, anh đã thay đổi vì cô.
Cho nên, Tụng Hương, anh mau về đi, nếu như muốn Tô Thâm Tuyết nhào vào lòng anh thì anh mau về đi.
Ngay lập tức, người đó lên tiếng đính chính: chính ngài Thủ tướng sẽ buông tay lái bất cứ lúc nào, để chiếc xe cứ thế chạy vô định, cho dù con đường phía trước là vực thẳm.
Nghe đến đây, ngón tay Tô Thâm Tuyết run lên không kiềm chế nổi.
Đồ ngốc, Lục Kiêu Dương cậu là đồ ngốc, đồ ngốc…
Chậm rãi mở mắt, xung quanh3 sáng chói đến đáng sợ, cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa. Trong phút chốc, Tô Thâm Tuyết nghĩ mình đang trên thiên đường.
Thâm Tuyết, đừng gọi tên người khác khi em đang nép trong lòng anh, anh không chịu nổi đâu.
Tiếng nói của anh văng vẳng bên tai cô.
Cô đi chân trần quanh phòng, dáo dác tìm kiếm khắp xung quanh nhưng cô cũng không biết mình đang kiếm tìm điều gì. Bất chợt một tiếng động nhỏ vang lên, hóa ra chỉ là tiếng gió lay rèm cửa thôi. Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Tô Thâm Tuyết mới ý thức được mình đang tìm kiếm, đang mong đợi người đàn ông mang tên Utah Tụng Hương.
Cô dõi đô9i mắt trống rỗng nhìn xung quanh, đường nét mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng tầm mắt cô rơi vào vị trí bên cạnh mình. Sao l6ại trống không thế này? Anh đi đâu rồi? Utah Tụng Hương đi đâu mất rồi? Vừa nhắc đến chuyện này, đôi tay Tô Thâm Tuyết liền đưa lên bịt chặt 5khóe miệng, tiếng gọi ấm ức bực bội
Lục Kiêu Dương
dường như vẫn còn vấn vít hơi đầu lưỡi ấm áp.
Cô không dám dừng lại, rảo nhanh bước chân, bỏ xa thật xa hai người vệ sĩ đang buôn chuyện.
Về đến căn hộ của mình, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho Utah Tụng Hương, lại một lần nữa, cô bị liệt vào danh sách đen.
Con trai trưởng nhà Utah vẫn là kẻ khiến người ta đau đầu như trước kia, nhưng con gái lớn nhà họ Tô đã lười biếng và bớt kiên nhẫn hơn nhiều rồi.
Đều là nam nữ trưởng thành, một cái ôm thường sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với những việc hao tâm tổn sức khác.
Bây giờ cô đã qua tuổi bồng bột nông nổi, Tô Thâm Tuyết nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn của mình. Một ngày nào đó sẽ có một món đồ nhỏ đeo lại vào đó, nhưng cô không thể chắc rằng, liệu ngọn lửa bắt nguồn từ thứ nhỏ bé đó có thể ngấm vào máu và lan đến trái tim nữa hay không.
Cứ thế Tô Thâm Tuyết đợi chờ Utah Tụng Hương suốt một tiếng đồng hồ, từ mười hai giờ trưa đến một giờ chiều.
Hà Tinh Tinh đến thông báo rằng ngài Thủ tướng sẽ không trở về khách sạn, chẳng rõ lý do là gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.