Chương 404: Mặt trái của mặt trăng (3)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 712 chữ
- 2022-02-10 10:52:14
() Cung điện Louvre là một cung điện cũ của Hoàng gia Pháp nằm bên bờ phải sông Seine thuộc trung tâm thành phố Paris từ Nhà thờ Saint8-Germain-l'Auxerrois đến vườn Tuileries. Ngày nay phần lớn diện tích cung điện được sử dụng cho Bảo tàng Louvre, một trong những bảo t3àng lớn nhất thế giới.
Cô bé đã chuẩn bị một món quà cho Nữ hoàng, là bức tranh đầu tay của cô bé.
Đương nhiên, sống trong thế kỷ thứ hai mươi mốt, cô bé cũng hiểu vài nguyên lý khoa học. Chẳng hạn như, thông qua kính viễn vọng, người ta có thể thấy được bề mặt gồ ghề của quả cầu lấp lánh ánh bạc này, mọi người gọi nó là bề mặt của Mặt trăng, hay còn gọi là mặt trái của Mặt trăng.
Thế nhưng, điều này lại không thể phủ nhận cái đẹp của nó. Mỗi khi đến mùa trăng tròn, ánh trăng bàng bạc mênh mông lại xuất hiện, thắp sáng thế giới xung quanh.
Mỗi khi rảnh rỗi, c9ô bé luôn xem ảnh kết hôn của Nữ hoàng và Thủ tướng, cô bé nói, chuyện tình của Nữ hoàng và Thủ tướng đã thỏa mãn ước mơ của cô bé về 6thế giới cổ tích, vừa tốt đẹp lại vừa viên mãn.
Chính vì vậy, cô bé đã mang cuộc sống của Nữ hoàng và Thủ tướng vào trong tran5h.
Có lẽ, nếu dùng kính viễn vọng, những hình thù vốn rất khó quan sát bằng mắt thường kia sẽ được phóng to thành từng cái hố sâu hoắm.
Cô bé thầm cảm thấy khó hiểu, lại nhớ đến nụ cười và tiếng thở dài khe khẽ của Nữ hoàng.
Cô bé luôn cảm thấy Nữ hoàng đối xử với mình giống hệt mẹ, mỗi khi cô bé muốn nói chuyện nghiêm túc với mẹ về vấn đề nào đó, mẹ luôn tỏ vẻ như thể
Bây giờ con còn nhỏ, vẫn chưa biết gì đâu
.
Đột nhiên, người bạn đi cùng cô bé lần này bỗng thốt lên một câu đầy hồn nhiên:
Trăng tối nay thật đẹp.
Cô bé nói cho Nữ hoàng nghe suy nghĩ của mình, vì ánh trăng sáng ngời kia, cô bé tình nguyện quên đi bề mặt gồ ghề thật sự của nó.
Câu nói này khiến Nữ hoàng lặng thinh trong giây lát, sau đó, Nữ hoàng hỏi tuổi của cô bé.
Trên đường về nhà, cô bé nhớ mãi về nụ cười khẽ bên khóe môi Nữ hoàng khi Nữ hoàng hỏi tuổi mình.
Rõ ràng là đang cười, nhưng cô bé lại nghe thấy một tiếng thở dài, tiếng thở dài cũng nhàn nhạt như nụ cười kia vậy.
Cho đến bây giờ cô bé cũng không dám khẳng định tiếng thở dài kia là do mình nghe nhầm hay đã thật sự tồn tại.
Còn một điều mà thiếu nữ vẫn chưa hiểu, vì sao Nữ hoàng lại hỏi tuổi của mình? Cô bé đã hỏi các bạn khác, nhưng ai cũng nói Nữ hoàng chưa bao giờ hỏi tuổi họ. Được rồi, dù sao bọn họ cũng không có cơ hội được nói chuyện với Nữ hoàng, hay là, trong mắt Nữ hoàng, mười ba tuổi là vẫn còn rất nhỏ?
Nữ hoàng nhận lấy bức tranh, còn bày tỏ lòng cảm ơn đối với cô bé.
Chỉ là, cô bé vẫn không rõ, vì sao Nữ hoàng lại hỏi mình cảm nghĩ về ánh trăng.
Nữ hoàng chỉ vào vầng trăng tròn vành vạnh trong mặt hồ, hỏi cô bé thấy ánh trăng kia đẹp không?
Ánh trăng vốn là hóa thân của cái đẹp, sáng ngời, trong trẻo, khiến bao người đều phải dừng bước ngắm nhìn. Nghĩ vậy, cô bé nhìn thẳng vào mắt Nữ hoàng rồi gật đầu.
Qua cửa sổ xe, cô bé nhìn thấy vầng trăng tròn ló dạng từ sau những cụm mây, vừa đẹp lại vừa sáng, giống hệt như câu nói
Trăng tối nay thật đẹp
mà người bạn kia vừa nói.
Nếu mở to mắt nhìn chằm chằm vào vầng trăng sáng kia, có thể loáng thoáng thấy được những vòng tròn loang lổ nhàn nhạt, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.