Chương 66: Dành tất cả cho anh (2)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1390 chữ
- 2022-02-04 08:14:12
Ra khỏi phòng thể dục, Utah Tụng Hương lại ngâm mình trong bể bơi suốt nửa tiếng đồng hồ, sau đó ở lỳ trong phòng làm việc.
Mất một lúc đứng tần ngần trước cửa phòng làm việc, Tô Thâm Tuyết mới mở cửa bước vào.
Phòng làm việc của Utah Tụng Hương có hai tầng. Toàn bộ tầng một để bày sách, còn một nửa tầng hai để sách, một nửa là bàn làm việc. Lúc này, ánh sáng duy nhất tỏa ra từ khu vực bàn làm việc trên tầng hai.
Cô nhón chân, bước nhẹ nhàng, men theo ánh sáng bước tới. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi kết hôn, Tô Thâm Tuyết đến tìm Utah Tụng Hương mà không báo trước.
Nếu cho rằng hành động của cô là muốn mang lại bất ngờ cho anh thì lầm to rồi.
Trước đây, nếu cô làm như vậy, nói không chừng cô sẽ trở thành cái bao cát để trút giận như chiếc máy chạy bộ bị phá kia rồi. Bây giờ chắc có lẽ sẽ khá hơn. Dù sao anh cũng phải giữ thể diện cho Nữ hoàng.
Trên tầng hai, giá sách được đặt sát xung quanh tường. Bức tường ở mặt đường Jose có thiết kế cong hình bán nguyệt, cửa sổ chiếm một nửa diện tích bức tường, bàn làm việc được đặt cạnh cửa sổ, ghế làm việc đang quay lưng về phía bàn. Từ góc nhìn của Tô Thâm Tuyết, cô chỉ thấy mái đầu đẹp đẽ từ phía sau của người đang ngồi trên ghế.
Những món đồ văn phòng phẩm nằm tung tóe dưới sàn nhà, một món còn lăn lóc ngay dưới chân cô.
Cô nhặt từng món đồ đặt lên bàn, thi thoảng liếc mắt về phía người đàn ông đang ngồi đối diện khung cửa sổ. Thủ tướng đã bị cảnh đêm của thành phố Goose hút hồn rồi sao? Có người bước đến bên cạnh mà anh cũng không hề hay biết. Thủ tướng mà chẳng có chút cảnh giác đề phòng gì hết. Chẳng may cô là sát thủ đến ám sát anh thì sao?
Tô Thâm Tuyết cố tình tạo ra tiếng động, Utah Tụng Hương vẫn ngồi im lìm.
Vật cuối cùng rơi dưới đất là mô hình Nirota do một nhà điêu khắc nổi tiếng của Goran chế tác.
Cô cúi xuống nhặt mô hình Nirota lên. Vừa đứng thẳng người, cô lập tức đối diện với ánh mắt của anh, mô hình Nirota cầm trên tay suýt chút nữa bị đánh rơi.
Utah Tụng Hương thờ ơ nhìn cô.
Nhìn chung Thủ tướng của đất nước này không hề coi trọng Nữ hoàng. Chẳng lẽ lại phải để cô lên tiếng cảnh cáo,
Thưa ngài, nếu ngài còn tiếp tục như vậy, ngài có tin tôi sẽ để vệ sĩ thân cận của tôi xịt nước ớt lên mắt ngài không.
Nhưng mà, canh cá rất ngon. Món ăn này nhắc cô nhớ về bàn tay ấm áp đã bế cô qua vũng bùn lầy.
Tô Thâm Tuyết đặt mô hình Nirota bên cạnh ống cắm bút.
Định nghĩa về chuỗi thức ăn đã khiến Nữ hoàng bệ hạ đây nhận thức được nguy cơ rồi sao?
Utah Tụng Hương hơi nghiêng người về phía trước, tay phải đặt lên bàn, chậm rãi cất tiếng hỏi.
Một nửa nguồn kinh phí của cung điện đến từ nguồn thuế quốc gia, trang trải cho tất cả chi phí ăn, ở, mặc, đi lại của cô. Mà người ngồi trước mặt cô đây chính là người nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế.
Anh Lý nói anh đã bỏ bữa tối.
Cô nhỏ nhẹ lên tiếng.
Đáp lại cô là một tràng cười đầy giễu cợt.
Tô Thâm Tuyết liếc nhìn mô hình Nirota. Mô hình Nirota đứng cạnh ống cắm bút có vẻ không được phù hợp lắm. Có lẽ nên để mô hình Nirota ấy đứng cạnh khung pha lê có biểu tượng quốc kỳ Goran thì hơn.
Nghĩ gì làm nấy.
Những ngón tay của Utah Tụng Hương đang đặt trên mặt bàn bắt đầu gõ nhịp.
Tô Thâm Tuyết, chỉ vì mấy lời bàn tán trên mạng mà em đã đứng ngồi không yên rồi sao? Mấy lời gièm pha đó liệu có thể lật đổ ghế Thủ tướng được không? Việc Utah Tụng Hương giữ vững được cái ghế Thủ tướng có liên quan đến địa vị Nữ hoàng của Tô Thâm Tuyết. Giữ vững ngôi vị Nữ hoàng sẽ càng củng cố vị thế vững chắc của nhà họ Tô.
Cô đến đâu phải để tranh cãi với anh. Mô hình Nirota đứng cạnh khung pha lê trông cũng khá đẹp mắt. Cô vừa ngắm nhìn vừa hỏi rằng anh không ăn tối liệu có đói không?
Nữ hoàng bệ hạ, em không hợp nói mấy lời hỏi han ân cần này đâu, chẳng chân thành chút nào hết.
Giọng điệu của anh vô cùng thiếu thân thiện. Không thân thiện đã đành, lại còn đầy giễu cợt.
Cũng đúng. Những mánh khóe thủ đoạn mà cô dùng với anh trước đây đều rất lộ liễu. Nếu đổi lại là Vivian quan tâm hỏi han thì những lời vừa rồi sẽ vô cùng chân thành.
Nhưng mà, lần này cô thật sự rất để tâm đến việc anh bỏ bữa tối cho nên mới đến. Trên đường đến đây cô còn cố tìm cách, ví dụ như...
Anh cũng biết đấy, em chỉ biết mỗi úp mỳ thôi. Hay để em úp cho anh bát mỳ nhé?
Cô dịu dàng đề nghị.
Đáp lại cô chỉ có một tiếng
bịch.
Utah Tụng Hương hất văng mô hình Nirota cô vừa xếp gọn gàng xuống dưới đất, lần này mô hình còn bị văng đi xa hơn.
Theo lý mà nói, cô đã làm đến nước này mà anh còn chẳng thèm nhìn cô lấy một cái thì cô cũng chẳng cần để ý đến anh làm gì. Cả hai đều đã là người trưởng thành. Sáng sớm mai thức dậy, cô và anh vẫn là biểu tượng tình yêu hoàn hảo trong mắt người dân Goran.
Nhưng đôi chân cô lại không biết giận dỗi, bước nhanh về phía mô hình Nirota.
Một lần nữa, Tô Thâm Tuyết nhặt mô hình Nirota lên.
Trước đây, không phải cô chưa từng chịu đựng cơn nóng giận của Utah Tụng Hương. Nhưng hồi đó, trong lòng cô có tính toán nên cũng chẳng cảm thấy gì. Chỉ là quan hệ đối tác, muốn đạt được điều gì đó thì cũng phải trả giá.
Nhưng mà lúc này... cô giáo ơi, lúc này em vô cùng ấm ức. Sự ấm ức này vừa do nỗi xót xa khi thấy anh ấy không chịu ăn tối, lại vừa do căm ghét tay phóng viên đã nhắc tới Utah Tụng Khinh trước mặt anh ấy.
Phía sau lưng vang lên tiếng cười khẽ.
Thâm Tuyết, giờ đây em là Nữ hoàng, hành động này rất dễ bị người ngoài chế nhạo là thấp hèn.
Một giọt lệ long lanh lăn dài từ khóe mắt.
Trên tay cô vẫn còn cầm chiếc mô hình. Những giọt nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt khiến cô bối rối, chẳng biết phải đặt mô hình ở đâu, chỉ biết giữ chặt nó trong tay.
Cô siết chặt chiếc mô hình trong tay, loạng choạng bước về phía cầu thang. Khi cô đi qua chiếc giá sách đầu tiên, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân.
Cô giáo ơi, không thể để anh ấy nhìn thấy những giọt nước mắt này được. Nếu để anh ấy nhìn thấy, chắc hẳn anh ấy sẽ nhiếc móc em. Cô giáo ơi, lúc này em thật sự rất sợ, sợ rằng trong mắt anh ấy, những giọt nước mắt này chẳng là gì hết.
Cô loạng choạng lảo đảo, rảo bước nhanh hơn.
Khi bước chân vừa chạm tới bậc cầu thang, cô đã bị giật lại về phía sau.
Cả người cô ngả về sau, rồi cứ thế đổ ập vào một lồng ngực.
Cô không vùng vẫy.
Anh gục đầu vào vai cô, bên tai cô vang lên tiếng chửi thề lo lắng xen lẫn tức giận,
Thật đáng chết
.
Cô hỏi anh:
Thưa ngài Thủ tướng, anh muốn em phải làm gì bây giờ?
Thâm Tuyết, là anh không tốt.
Anh vùi đầu sâu hơn vào hõm vai cô, khẽ đáp lại,
Tha thứ cho anh, Thâm Tuyết.