• 508

Chương 135: CHỈ LÀ CHUYỆN TRONG NĂM BA PHÚT



Tại hạ nào biết đại nhân đang chỉ điểm cho mình. Tôi đúng là có mắt mà như mù, mong đại nhân tha tội!


Vừa vào phòng khách,8 nhìn thấy Trương Huyền đang ngồi ung dung ở giữa sảnh, Lăng Thiên Vũ liền tỏ ra rất thành khẩn và e dè.

Hôm qua đích xác l3à ông ta đã có thái độ không hay với vị Danh Sư này, đã vậy còn sinh lòng hoài nghi. Giờ được cho phép vào gặp đã là may mắn lắm rồ9i.
Chẳng phải tôi trót dại thất lễ với ngài, nên ngài mới cố tình dằn mặt một phen sao?
Tôi nhận sai rồi mà vẫn chưa hả dạ sao?

Có phải ngài cảm thấy ta cố tình làm khó ngài?
Trương Huyền lại hỏi tiếp.
Tôi chỉ muốn nói là dù ông có bị thương cũng không ảnh hưởng tới việc tu luyện đâu. Sao mà, ầy, ông đã nghĩ đi đâu vậy? Trí tưởng tượng cũng bay cao bay xa quá…
Có điều như thế cũng tốt, có thể khiến cho uy nghiêm của một
Danh sư
là mình đây được xây dựng càng vững chắc hơn…

E hèm!
Trương Huyền lập tức đằng hắng một tiếng,
Không sai, ngươi có thể lĩnh ngộ được điều này, xem như đã không uổng công ta dạy dỗ. Được rồi, không cần lải nhải mấy chuyện đó nữa. Nếu ta đoán không nhầm, chắc hẳn Lăng Thiên Vũ đã tặng ngươi đan dược trị thương rồi đúng không?
.
So với ngài ấy, mình đúng là lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử mà!
Vừa âm thầm cảm kích, ông ta lại vừa thấy may mắn.
May mà hôm qua ông đã đủ nhẫn nại, bằng không, nếu chạy về nhà thì chắc chắn sẽ phải hối hận một đời.

Lão gia… hôm qua… là ngài cố tình khiến cho tôi bị ăn đòn sao?

Trương Huyền còn chưa nói xong, Tôn Cường đã cảm thấy cả người chấn động, cảm động đến rớt nước mắt.
Trước đó, lão gia bắt Lăng Thiên Vũ đợi ở ngoài cửa là vì muốn tốt cho ông ta, mà bản thân lão vốn cứ ngỡ bị ăn đánh là do lão gia chỉ huy nhầm. Bây giờ thì lão mới vỡ lẽ ra… lão gia cũng chỉ vì muốn tốt cho mình!

Có gì đâu mà tha tội với không tha tội!
Trương Huyền xua tay,
Ta đâu có nhỏ mọn đến thế.
.
Tôn Cường đứng ở m6ột bên không khỏi trợn tròn đôi mắt.
Ngài ném người ta ở ngoài cửa, mặc cho dầm sương suốt một đêm, sáng ra lại ung dung dù5ng bữa sáng xong mới cho người ta vào, như vậy không phải là nhỏ mọn sao?
Xấu hổ thay cho mình khi nghĩ ngài ấy đã lừa mình…

Ủa?

Thấy tay quản gia béo tròn của mình tự dưng nước mắt lưng tròng, Trương Huyền thấy thật là khó hiểu, đúng là đâu chỉ có suy nghĩ của phụ nữ mới khó đoán.
Đột phá cảnh giới, đầu tiên phải điều chỉnh trạng thái, khi nào đạt đến trạng thái viên mãn nhất thì mới có thể đột phá thành công chỉ trong một lần. Hôm qua lão ta vừa bị đánh hội đồng, trên người vẫn còn đầy vết thương, tinh lực đương nhiên không đầy đủ. Sợ là lão gia chỉ điểm có lợi hại đến mấy cũng khó mà thành công được.
Chưa đánh quyền thì chưa biết, vừa nhấc tay là lão đã lập tức cảm thấy cả người đau ê ẩm, chân khí vận chuyển không được thông suốt.

Đừng lo!
Trương Huyền ngắt vừa cười vừa nhìn lão:
Ngươi bị kẹt ở cảnh giới Chân Khí nhiều năm đến thế, là do chân khí tu luyện được quá vẩn đục, không thể lưu thông tới mọi kinh mạch để tẩm bổ cho nhục thể. Cứ tiếp tục như thế, chân khí của ngươi có thể còn sẽ tích tụ như phù sa vậy. Không thể tiến bộ chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí còn sẽ bị thụt lùi nữa.
.
Lần này không chỉ mỗi mình Lăng Thiên Vũ thấy khó hiểu, mà cả Tôn Cường cũng tỏ ra hoang mang.
Bắt người ta đứng ngoài cổng suốt một đêm mà bảo là muốn tốt cho người ta?
Lý lẽ kiểu gì đây?
Tôn Cường cũng trợn tròn đôi mắt.
Lão gia đúng là Danh Sư, Danh Sư đúng là Danh Sư, mỗi hành động đều có thâm ý của nó.
Ban đầu lão cũng ngỡ là lão gia của mình cố tình nắn xương Lăng đại nhân. Bây giờ lão mới biết, tâm tư của lão gia, hạng tép riu như mình chẳng thể nào đoán định nổi.

Đa tạ đại nhân!

Lăng Thiên Vũ đang định quỳ xuống lạy tạ.

Đi đưa người đến đây cho ta xem thử thế nào. Nếu bệnh tình đã quá nặng, ta e là cũng phải bó tay mà thôi.


Dạ!
Tôn Cường gật đầu.
Mấy năm gần đây, đích xác là lão ta đã cảm thấy thể lực của mình đang không ngừng suy giảm, mà thực lực thì tiến bộ như rùa bò. Nếu không phải liều mạng tu luyện để hãm lại, e là bây giờ tu vi của lão đã tuột xuống cảnh giới Chân Khí sơ kỳ mất rồi.

Cảnh giới Bì Cốt, chân khí lưu thông toàn thân, khiến sức mạnh của cơ bắp, gân cốt được tăng cường. Theo lý mà nói, chân khí của ngươi vẩn đục như vậy, cực kỳ khó lưu thông toàn thân, nhưng bây giờ thì khác rồi! Hôm qua ngươi bị đánh một trận, nhục thể bị thương, chân khí tích tụ trong kinh mạch trước đó đã bị đánh tan, kinh mạch cũng đã thông thoáng hơn không ít…


Muốn nhờ ta cứu người thì việc đầu tiên phải làm là, đưa vợ ngài đến đây. Nhưng hôm qua, ngài đã tiếp xúc với huyết ngọc Đề Nam, trong người vẫn còn khí tức có thể hấp thụ tinh khí con người tỏa ra từ loại ngọc ấy. Nếu ta nhận lời, ngài lại chạy về chạm tiếp vào bà ấy lần nữa, e là người chưa kịp đưa đến đây thì đã đi chầu tổ tiên mất rồi.

Trương Huyền thở dài một hơi, nói tiếp:
Cho nên ta mới để cho ngài đứng đợi ở ngoài cổng một đêm. Một, có thể khiến khí tức đặc thù của huyết ngọc trong cơ thể được tản đi sạch sẽ. Hai, cũng có thể khiến ông không phải nôn nao chạy về nhà, ngăn ngừa phát sinh chuyện nguy hiểm. Đương nhiên, nếu ông không nghe theo mà quay lưng bỏ đi, vợ ông xem như chết chắc rồi. Cũng vì thế nên ta mới nói, sau này không cần phải tìm đến nữa. Người đã chết, dẫu có là Danh Sư cũng đâu thể cứu sống lại được.
.
Nghe thấy lời này, mặt Lăng Thiên Vũ lập tức biến sắc, mồ hôi lạnh đổ rần rần.
Nhưng khi nghe thấy lời này thì ông ta mới ngộ ra, thực sự là ông đã hiểu lầm mất rồi. Người ta thực sự có hàm ý trong từng hành động cả.
Mà ông cư xử như thế, nhưng đối phương vẫn lo nghĩ cho ông đến vậy…
Đây đúng là phong thái của Danh Sư, khiến người ta không khỏi cảm phục.
Thực ra, đối phương bắt ông đứng đợi ở ngoài ròng rã một đêm, sâu tận đáy lòng, ông vẫn thấy khá là bực bội. Tuy ngoài miệng chẳng dám nói gì, nhưng trong lòng thì chẳng thấy phục là bao.
Danh Sư, không chỉ có thể chỉ điểm, năng lực cao cường, mà còn phải có phong độ, không thể vì một chút chuyện vặt mà đi so đo từng li từng tí một.
Mà vị Danh Sư này, theo ông thấy, rõ ràng là đang cố tình nắn gân người ta, bắt ông phải ngậm bồ hòn một phen.

Không… không dám!
Lăng Thiên Vũ vội vàng lắc đầu.

Không cần phải phủ nhận, ngài nghĩ như thế, âu cũng là chuyện thường tình!
Trương Huyền hình như chẳng hề khó chịu, sau đó nói một cách vừa trịnh trọng vừa mang nét thâm trầm:
Thực ra, ta để ngài đợi ở ngoài một đêm, cũng vì muốn tốt cho ngài thôi!
.

Tốt cho tôi?


Dạ!
Lăng Thiên Vũ kích động đến mức đôi mắt đỏ hoe, vội vàng dắt theo đại sư Trình Viễn chạy về nhà mình.
Hai người kia vừa rời khỏi, Trương Huyền liền nhìn Tôn Cường.

Tiểu Cường, ta đã hứa sẽ giúp ngươi đột phá lên võ giả tứ trọng, đương nhiên sẽ không nuốt lời rồi. Ngươi hãy đánh một bài quyền cho ta xem thử tình trạng của ngươi!


Dạ, lão gia!

Nghe thấy lão gia sắp giúp mình đột phá, Tôn Cường phấn khích, gật đầu lia lịa.
Đánh xong một bài quyền, Tôn Cường đã chẳng còn vẻ phấn khích nữa, ngược lại tỏ ra khá e ngại:
Lão gia, hôm qua tôi vừa bị thương… thực lực giảm xuống rất nhiều. Nếu muốn đột phá lên cảnh giới Bì Cốt, e là sẽ không thể làm được trong hôm nay…
.

Dạ vâng, vâng!
Sắc mặt Lăng Thiên Vũ ửng đỏ, đang định nói tiếp thì thấy Trương Huyền nâng tay ngăn lời, nhìn qua bằng vẻ mặt điềm nhiên:
Có biết tại sao ta lại để ngài đợi ở ngoài suốt một đêm không?
.

Tôi…

Lăng Thiên Vũ vô cùng bối rối.

Nếu ta không nhìn nhầm thì bệnh của vợ ngài đã nặng đến mức có thể ra đi bất cứ lúc nào. Và mục đích ngài đến tìm ta, có phải vì muốn ta ra tay cứu mạng bà ấy không?


Dạ phải!

Thấy đối phương vừa mở miệng đã đoán trúng ý định của mình, Lăng Thiên Vũ cảm thấy cả người chấn động.

Tôi…
Mặt Tôn Cường lập tức đỏ gay.

Lão gia vì mình mà chẳng ngại bị hiểu lầm, mình lại mặt dày đi nhận đan dược của người ta…

Cùng là con người mà sao chênh lệch nhiều đến thế…


Không sao, chỉ cần ngươi trung thành, tận tụy làm việc cho ta, nhận vài món đồ cũng không sao.
Đoán được lão ta đang nghĩ gì, Trương Huyền ngắt lời,
Lấy đan dược ra dùng đi, chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ ta sẽ giúp ngươi đột phá lên võ giả tứ trọng.
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.