Chương 137: SỜ VỢ CỦA ÔNG
-
Thư Viện Thiên Đạo
- Hoành Tảo Thiên Nhai
- 1698 chữ
- 2022-02-04 04:40:56
Danh Danh… Danh Sư?
Đỗ Viễn run cầm cập.
Vương quốc Thiên Huyền chỉ là một trong những vương quốc thuộc hàng tôm té8p, không có Danh Sư tọa trấn, đây là một sự thật mà ai ai cũng biết. Từ bao giờ mà lại xuất hiện một vị Danh Sư rồi, còn bảo lão này3 làm quản gia nữa?
Nhưng người phụ nữ được trời cao hậu đãi ấy, giờ đây lại nằm im bất động, đôi mắt nhắm nghiền.
Nghiêm trọng hơn ta tưởng rồi!
Trương Huyền hơi sầm mặt lại.
Nếu cha mình được Danh Sư chỉ điểm, có lẽ sẽ loại bỏ được di chứng ngầm lâu nay, khôi phục lại được tư chất của một thiên tài.
Thoáng chốc, Đỗ Viễn vô cùng ganh tị với người trước mặt.
Tay Tôn Cường này chỉ là một thằng cha tép riu ở trong trung tâm giao dịch, mỗi lần gặp mình là khom lưng cúi mặt, vô cùng cung kính, chỉ sợ đắc tội với mình. Còn bây giờ… e là đến lượt mình phải ăn nói khép nép với đối phương, sợ mích lòng người ta.
Bằng không, hoàn toàn không cần Danh Sư ra tay, chỉ việc nói một tiếng, chắc chắn sẽ có vô số cao thủ lập tức xông đến dạy dỗ mình tử tế, để lấy lòng Danh Sư.
Dương sư… đến đây từ bao giờ, sao tôi chẳng nghe ai nói gì hết vậy?
Cố nén cơn bàng hoàng trong lòng, Đỗ Viễn tiếp tục hỏi thăm.
Nhưng bây giờ… nằm im một chỗ như người chết vậy, bảo hắn làm thế nào đây?
Đánh một quyền còn không nổi nữa là…
Hầy, làm màu cũng thật là không dễ, đúng là càng ngày càng khó kiếm ăn!
Thậm chí cả ông nội của mình mà biết được, chắc chắn cũng sẽ vội vàng chạy đến bái kiến, và ăn nói cũng chẳng dám thừa lời.
Danh Sư nghiền một nước, một câu nặng ngàn vàng!
Đây chính là lời để mô tả tầm vóc của cái danh xưng đó!
Nghe nói vợ của Lăng đại nhân mắc bệnh nặng, xem ra ông nội này biết được có một vị Danh Sư đang ở đây, nên mới đứng đợi suốt đêm để cầu xin người ta cứu chữa giúp…
Thoáng chốc, Đỗ Viễn đã lắp ghép hoàn chỉnh câu chuyện.
Danh Sư, không chỉ có khả năng chỉ điểm tu vi, mà đan dược, y thuật… chẳng món nào không thông suốt. Chính vì vậy, họ mới đứng đầu mọi ngành nghề, tiếu ngạo quần hùng.
Việc kiếm được hơn 2000 vạn kim tệ trong 9 ngày, đã chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
À…
Biết được là hắn đang quan sát chứ không hề nói là chẳng cứu được, Lăng Thiên Vũ mới thở phào, hồi hộp đứng một bên, không ngừng vặn vẹo đôi tay.
Đây là Ngọc Nhu, vợ của tôi. Khẩn mong Dương sư ra tay cứu giúp!
Trong phòng khách, hộ vệ đặt chiếc cáng xuống rồi lui ra, Lăng Thiên Vũ lập tức quỳ sụp xuống đất.
Ông ta và vợ chia ngọt sẻ bùi với nhau đã bao năm nay, tình cảm vô cùng sâu đậm. Chỉ cần cứu được vợ mình, bảo ông trả giá đắt thế nào cũng được!
Trương Huyền rầu thúi ruột.
Trước đó hắn đã suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần đối phương còn tỉnh táo, đánh một quyền thôi là thư viện Thiên Đạo đã có thể đẻ ra sách ghi chép lại khuyết điểm của bà ta!
Nếu thế, dẫu không có cách giải quyết, chắc chắn cũng có thể nói chút gì đó để lấp liếm qua chuyện.
Khuyết điểm… khuyết điểm! Mày có ngon thì lòi ra cho ta…
Đi quanh thêm hãi vòng nữa, hắn không ngừng gào thét trong đầu, kết quả thư viện Thiên Đạo cứ như đã chết máy, chẳng có chút động tĩnh nào. Trương Huyền tức muốn ói máu.
Xem ra… cũng như bao nhiêu lần sử dụng trước đây, chỉ khi nào đối phương thi triển võ công hoặc đánh quyền thì thư viện Thiên Đạo mới tạo được thư tịch ghi chép khuyết điểm. Còn cứ đi vòng vòng, gào thét trong đầu, nghiến răng trề mỏ, vò đầu bứt tai…
Dạ, dạ!
Đỗ Viễn gật đầu lia lịa.
Nói xong, Tôn Cường cũng không quan tâm gì thêm, bước trở lại trước cổng. Chẳng bao lâu sau, một cỗ xe ngựa chạy đến, Lăng Thiên Vũ bước từ trên xe xuống, có hai viên thị vệ đi lên xe, khênh một chiếc cáng ra.
Khó trách Lăng Thiên Vũ cam tâm tình nguyện đứng chờ nguyên một đêm, gặp lão ta còn tỏ vẻ khép nép, khúm 9núm như vậy…
Cho dù chủ nhân đang sống bên trong phủ đệ chỉ là một Danh Sư một sao - cấp thấp nhất trong hệ thống, nhưng đó 6cũng đã là một sự tồn tại mà cả bệ hạ Thẩm Truy cũng chẳng dám xem thường.
Kiểu người này, đừng nói là bắt Lăng Thiên Vũ chờ5 một đêm, dẫu có chờ nửa năm cũng tuyệt không dám phản đối.
Hiển nhiên, ông ta cũng đã biết được
tên
của Trương Huyền thông qua Tôn Cường.
Ừm!
Trương Huyền đứng dậy, nhìn người phụ nữ nằm trên cáng, bất giác chau mày.
Người phụ nữ này, đúng ra tuổi tác cũng suýt soát với Lăng Thiên Vũ, có điều hình như năm tháng rất ưu ái bà ta nên không để lại quá nhiều dấu vết trên dung mạo của bà. Tuy nhan sắc không phải tuyệt đẹp, nhưng bà ta lại có nét đôn hậu bẩm sinh khiến người ta tin tưởng.
Chuyện vợ của Lăng Thiên Vũ lâm trọng bệnh, kể ra cũng chẳng phải bí mật gì trong giới thượng lưu ở vương thành Thiên Huyền. Đỗ Viễn còn nghe kể, hình như cả đại sư Nguyên Ngữ cũng phải bó tay chịu chết. Bây giờ có một vị Danh Sư xuất hiện, đương nhiên ông ta phải chạy đến cầu xin rồi.
Nếu là bệnh mà cả đại sư Nguyên Ngữ cũng không chữa khỏi, mà vị này lại chữa được. Vậy chẳng phải cha mình cũng sẽ có hy vọng rất lớn sao?
Trong khoảnh khắc, mắt Đỗ Viễn lóe sáng.
Nghĩ đến đây, Đỗ Viễn cũng chẳng vội đi ngay. Sau một thoáng phân vân, nhác thấy chếch bên kia đường có một quán trà, anh ta bèn đi thẳng qua bên ấy.
Ta qua đây uống trà, đâu thể nào xem là đắc tội với Danh Sư chứ!
…
Đang rầu muốn thúi ruột, lại bị đối phương vặn hỏi, Trương Huyền càng rầu thêm.
Lỡ chém gió thành bão (rằng có thể chữa khỏi bệnh cho người ta) rồi, vậy mà đến thời khắc quan trọng lại rớt sóng. Thật là mất mặt mà!
Đây là khách hàng đầu tiên, rủi mà chẳng thành công, không những mọi chuẩn bị trước đó đều tan tành mây khói, mà danh tiếng chắc chắn cũng tan nát theo. Thân phận Danh Sư của mình, cũng sẽ trở thành có tiếng mà chẳng có miếng mất thôi.
Dương sư, vợ của tôi còn cứu được nữa không?
Thấy hắn đi vòng quanh Ngọc Nhu đến mấy vòng, lại còn chau mày nhăn trán, vẻ mặt của Lăng Thiên Vũ cũng theo đó mà càng thêm lo lắng.
Đừng vội, ta đang quan sát!
Kết cục… quả nhiên, đậu phụ, chả có tác dụng quái gì hết…
Xem ra, thật đúng là rớt sóng ngay thời khắc quan trọng rồi…
Lại đi quanh mấy vòng nữa, thấy thư viện vẫn chẳng có chút động tĩnh nào, Trương Huyền đang định ngán ngẩm báo cho đối phương biết, mình không thể trị nổi thì bất thình lình, trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng.
Lăng đại nhân, mời vào!
Tôn Cường ra đón.
Phiền Tôn huynh rồi!
Lăng Thiên Vũ vội vàng chắp tay đáp lễ, sau đó mấy người họ đều đi vào trong.
Trước đó, hắn chỉ sờ vào ngọc huyết Đề Nam mà biết được, thứ này sẽ gây ra sự thương tổn khó có thể chữa trị cho người bình thường. Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ là vẫn chưa quá nặng, chỉ cần phá bỏ huyết ngọc, rồi để bà ta tĩnh dưỡng cẩn thận, hẳn sẽ rất dễ hồi phục như cũ. Bây giờ nhìn bộ dạng của người phụ nữ trước mặt, Trương Huyền nhận ra, suy đoán này đã sai mất rồi.
Rõ ràng đối phương đã chìm vào hôn mê sâu, nếu không cứu chữa ngay, chỉ sợ Hoa Đà tái thế cũng chả cứu được nữa thật.
Cứ tưởng là… nếu còn tỉnh táo, chỉ cần đánh đại vài quyền, là đã có thể hình thành thư tịch, tìm ra khuyết điểm, như vậy mới dễ ra tay chữa trị được. Còn với tình trạng này… phải làm sao đây?
Nếu quả thực Danh Sư đã đến vương quốc Thiên Huyền, ắt hẳn sẽ gây ra chấn động lớn, khiến cả vương thành đều biết tin. Nhưng tại sao trước giờ mình chưa nghe được chút tin tức nào?
Lão gia nhà ta tính cách khiêm nhường, không muốn để người ta biết đến. Chuyện này cậu coi như nghe chơi là được, chớ có đồn đoán lung tung. Thôi, ta còn có việc phải làm, nếu Đỗ công tử rảnh rỗi, cũng đừng nên lảng vảng ở đây, kẻo lão gia ta trông thấy, có hiểu lầm gì thì phiền lắm.
Tự tin đã quay lại, khí thế của Tôn Cường cũng trở nên sung mãn, nói năng càng lúc càng có phong thái của kẻ bề trên.
Hắn dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiên Vũ, vẻ mặt cực kỳ phấn khích.
Dương sư…
Thấy hắn đã dừng lại, Lăng Thiên Vũ càng hồi hộp hơn. Ông đoán chắc là đã có kết quả rồi, và mình sắp sửa được biết đây.
Chết hay sống, đều nằm ngay thời khắc này!
Đừng căng thẳng, tình hình vẫn chưa quá tệ!
Trông thấy biểu hiện của ông ta, Trương Huyền an ủi một câu.
Dương sư cứ nói thẳng đừng ngại, bất kể tình hình ra sao, tôi cũng có thể tiếp nhận được…
Lăng Thiên Vũ đánh liều nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.