• 367

Chương 155: SỰ KIỆN CẤP NĂM SAO


Trần phủ, vì có một vị Luyện Đan Sư chính thức tọa trấn, nên cực kỳ nổi tiếng ở vương quốc Thiên Huyền, được xếp vào hàn8g danh gia vọng tộc.

Vốn dĩ với một gia tộc như vậy, đan dược không bao giờ thiếu, đúng ra ai ai cũng phải khỏe3 mạnh, phấn chấn tự hào mới phải. Nhưng hiện tại, không khí trong gia tộc đó lại đang vô cùng ảm đạm, thê lương, cả phủ9 đệ chìm vào trong bầu không khí u uất, nặng nề.


Được rồi, cứ chiếu theo quy định này mà chấp hành, bất cứ ai 6cũng không được dị nghị, bằng không, lập tức trục xuất khỏi gia tộc!


Thương đoàn Thiên Huyền mười bảy người, bị sơn tặc tập kích trên đèo Mai Tuyết, toàn đoàn thiệt mạng. Sơn tặc rất có khả năng chính là bọn đạo tặc đã bỏ trốn mấy tháng trước… Đánh giá, một sao!


Một sao, tuy chỉ là những sự kiện ít được xem trọng nhất, nói ra thì rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại có can hệ không nhỏ. Ví dụ như sự kiện đầu tiên, Bạch Tốn khiêu chiến con trai tể tướng. Một khi không được xử lý ổn thỏa, rất dễ gây ra mâu thuẫn giữa hai nhân vật có quyền lợi lớn trong triều, ảnh hưởng tới quốc sự.
Một sao là cấp thấp nhất, không mấy quan trọng, cứ thế mà xét, càng nhiều sao thì độ quan trọng càng lớn. Và cao nhất là năm sao, đã tương đương với việc có giặc ngoại xâm, quốc gia lâm nguy.
Lắng nghe báo cáo, Tiền các lão tiện tay nhận lấy danh sách, cúi xuống xem.

Trấn Bắc tiểu vương gia Bạch Tốn, khiêu chiến và đả thương con trai của tể tướng Liễu Thành, hai gia tộc sinh ra xích mích… Đánh giá, một sao!


La Xung…

Tiền các lão đứng bật người dậy, hai mắt trợn trừng.
La Xung là ai?

Ồn ào, ầm ĩ như vậy, còn ra cái thể thống gì nữa?

Thấy đám thuộc hạ không lo làm việc, mà lại tranh cãi ầm ầm với nhau, Tiền các lão sa sầm mặt, quát to.

Dạ!
Mọi người đều biến sắc mặt, lũ lượt trở lại vị trí làm việc của mình.

Kho bạc Thiên Huyền vừa phát hành kim phiếu mới nhất, kim phiếu có trị giá lớn nhất đã đổi thành trăm vạn kim tệ một tờ… Đánh giá, hai sao!


Hoài Nam Hầu đột phá lên cảnh giới Thông Huyền hậu kỳ, lọt vào tốp 10 đại cao thủ trong toàn quốc… Đánh gia, hai sao!


Nếu quả thực là Danh Sư, ông ta thân là Luyện Đan Sư một sao, tại sao lại chẳng nghe được chút tin tức nào cả?

Thật hay giả thì con không rõ. Hôm qua con vừa nghe tin, liền phái Trần Đào qua đó hỏi thăm. Vị Danh Sư Dương Huyền này, chẳng những đã chữa khỏi bệnh của vợ Lăng Thiên Vũ, mà ngay cả Đỗ Mạc Hiên của nhà họ Đỗ cũng cam tâm quỳ ngoài cửa. Hơn nữa…


Hơn nữa sao?


Các lão…

Một người trung niên bước đến.

Ừm, mấy ngày gần đây có phát sinh chuyện gì quan trọng không?
Tiền các lão ngồi xuống, nhướng mày hỏi.
Trần Thông mới lẩm bẩm được một câu, đã thấy cha mình mới khi này còn u sầu, ảm đạm, có cảm giác sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, vậy mà hiện giờ đang đứng tận ngoài cửa, vừa vẫy tay vừa quát:
Bán bán cái bất, mau lẹ lên coi…



Trần Thông.


Người nhà họ Trần.

Chuyện liên quan đến Công Hội Giáo Viên và học viện sẽ được tự động nâng lên một sao. Thầy Lục Tầm là người có khả năng trở thành Danh Sư nhất trong cả vương quốc Thiên Huyền, bởi vậy chuyện liên quan cũng sẽ tự động được nâng lên một sao. Hai sự kiện này đánh giá ba sao là chính xác!

Xem xong những sự kiện này, Tiền các lão một lần nữa gật gù hài lòng.

Những chuyện này đúng là không có vấn đề gì, có điều… có điều…

Cho nên, để phòng ngừa tình huống này phát sinh, ông ta đã ra lệnh cho mọi người trong gia tộc đem bán hết mọi sản nghiệp, mai danh ẩn tích, rời khỏi vương thành, sau này không được trở lại.

Gia chủ…

Nghe thấy lời này, tiếng khóc than liền bùng lên.

Ồ? Ngươi nói cho ta nghe thử xem!
Tiền các lão nhìn qua.

Ba ngày trước, có một người tên là Dương Huyền đến vương thành, tự xưng là Danh Sư, đã chữa khỏi bệnh cho vợ của Lăng Thiên Vũ…
Người trung niên bẩm báo.

Ồ, chuyện này ta cũng có nghe nói, còn cất công đến Công Hội Giáo Viên thăm dò, trong danh sách của vương quốc không có tên của người này. Chắc chỉ là trò bịp do Lăng Thiên Vũ dựng lên, không cần phải bận tâm. Như vậy đi, cứ xếp vào các sự kiện một sao!
Tiền các lão phán.
Có điều, những người này rất hiển nhiên đã quen xử lý mấy chuyện như thế, rành đường quen ngõ, nên chẳng mấy xoắn xuýt vô mấy chuyện như vậy.

Ừm, đánh giá rất hợp lý!
Xem hết các sự kiện một sao, Tiền các lão gật gù, đọc tiếp trang thứ hai, ghi chép những sự kiện hai sao.

Núi Bạch Lĩnh ở Tây Nam xuất hiện thiên tai, mấy ngàn người dân trôi dạt khắp nơi, không chốn dung thân. Trước mắt đã ổn định được tình hình… Đánh giá, hai sao!

(1)Các lão: tên một chức quan.
Bởi vì ông cụ chính là đôi mắt của bệ hạ, chuyên chỉnh lý toàn bộ tin tức từ trong và ngoài nước, biên tập thành sách, dâng lên cho bệ hạ tham khảo.
Có được những tin tức này, bệ hạ Thẩm Truy mới có thể duy trì được sự quyết đoán đầy anh minh, uy vũ, khiến vương quốc phát triển từng ngày, không bị cường địch dòm ngó.
Tiền các lão không khỏi sửng sốt, vẻ mặt cũng đã trở nên nghiêm túc hẳn:
Nếu nói như vậy, có lẽ nên đánh giá cấp hai sao…
.

Chiều hôm qua, đại nhân La Xung, hội trưởng Công Hội Luyện Khí Sư đã vào phủ đệ ấy, sau khi trở ra, mặt mày rạng rỡ phấn chấn, khen ngợi không tiếc lời, bảo vị ấy đúng là Danh Sư chân chính…

Làm lơ đánh giá ông ấy vừa đưa ra, người trung niên nói tiếp.
Hưởng thụ cuộc sống giàu sang đã quen rồi, bất thình lình phải rời bỏ nhà cửa, đi xa tha hương thế này, có không ít người thực sự khó mà chấp nhận nổi.

Đủ rồi, khóc lóc ỉ ôi còn ra cái thể thống gì nữa. Trần Thông, đi làm việc đi!
Đan sư Trần Tiêu nói xong liền xua tay.
Trần Thông là con trai của ông ấy, biết rằng thời gian của cha mình không còn nhiều nữa. Giờ hắn cũng đã được quyết trở thành gia chủ mới rồi.
Người trung niên tỏ ra lúng túng.

Chuyện gì?
Tiền các lão nhướng mày hỏi lại.

Mấy ngày nay có xảy ra một sự kiện, chúng tôi không thể đánh giá được cấp độ sao của nó, vừa rồi tranh luận nhau cũng là vì chuyện này…
Người trung niên nói.

Công Hội Giáo Viên bãi bõ chức vụ chủ nhiệm Phòng Đào tạo học viện Hồng Thiên của trưởng lão Thượng Thần, nhận định thành tích khảo hạch chất lượng giáo viên của thầy Trương Huyền không chính xác… Đánh giá, ba sao!


Thầy Trương Huyền và thầy Lục Tầm sẽ tiến hành Sư Giả Bình Trắc vào 12 ngày sau… Đánh giá, ba sao!



Dạ!
Trần Thông gật đầu, đang định rời đi, bỗng nhiên có một tay thanh niên bước đến, ghé vào tai hắn ta nói gì đó. Nghe xong, đôi mắt hắn ta bừng sáng, vội vàng ngẩng lên nhìn qua:
Cha ơi…
.

Chuyện gì?
Đan sư Trần Tiêu nâng tách trà lên, mày chau lại, trong lòng không khỏi thấy tức giận.
Lâu nay ông cứ ngỡ con trai mình là người biết rõ nặng nhẹ, sao giờ cũng không vâng lời như vậy?
Danh Sư, mỗi vị đều sáng lóa như sao trên trời, vạn người kính ngưỡng. Vương quốc chỉ cần có một vị Danh Sư tọa trấn, thực lực chính thể của cả quốc gia sẽ được khuếch trương mạnh mẽ. Nếu đối phương đúng là Danh Sư, làm gì có chuyện âm thầm đến vương thành, chẳng ai hay biết gì cả?

Sự kiện một sao?
Người trung niên cười mếu máo,
E là không hề đơn giản như thế. Nếu chỉ chữa khỏi bệnh cho vợ của Lăng Thiên Vũ thì xếp một sao là thỏa đáng rồi. Nhưng mà, mới ngày hôm qua, trưởng lão Đỗ Mạc Hiên của Đỗ gia, một trong bốn đại gia tộc, đã quỳ trước cửa phủ đệ của đối phương một ngày ròng. Sau khi vào trong khoảng mười phút, lúc trở ra, đã đột phá từ cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn lên đến cảnh giới Thông Huyền!
.

Cái gì? Thực lực tăng nhiều như vậy?

Cho nên, cho dù là những nhân vật có thực quyền chân chính cũng không dám đắc tội với ông cụ, vì sợ bị ông dâng thông tin không chính xác, dẫn đến nguy cơ bị vương quyền nghi kị.
Hôm nay lại đến thời điểm thống kê, tập hợp tin tức, mới sáng sớm ông cụ đã đến văn phòng chuyên môn.
Lúc này, trong phòng đã chật ních người, ai nấy cũng đang bàn tán sôi nổi.
Công việc của ông ấy là vậy, thẩm tra mức độ quan trọng của vô số sự kiện, tổng hợp chúng lại, sau đó mới cân nhắc có cần bẩm báo lên bệ hạ hay không.

Mười ngày qua, có 17 sự kiện cấp một sao, 20 sự kiện hai sao, 3 sự kiện ba sao…
Vị trung niên này chần chừ một thoáng, rồi đưa danh sách qua.
Hầu hết các sự kiện được báo lên, đều được phân chia nặng nhẹ, chủ yếu thứ yếu, để tiện thẩm tra và thống kê. Thông thường sẽ căn cứ vào mức độ quan trọng của sự kiện mà phân chia số
sao
cho sự kiện ấy.
Hội trưởng Công Hội Luyện Khí Sư, là một trong những nhân vật đứng trên đỉnh cao danh vọng của vương quốc Thiên Huyền.
Cả ông ấy mà cũng xác nhận như vậy, lẽ nào… vị Dương Huyền này là Danh Sư thật?

Thế… thế… sự kiện này, có thể đánh giá là ba sao…

Giữa đại điện, đan sư Trần Tiêu nhìn quan5h một lượt, cất giọng ảo não.
Được mời đến dự khảo hạch biện đan của thằng cha tên Trương Huyền, kết cục hắn ta vừa mở miệng ra đã phán ông chẳng còn sống được bao lâu, do các cơ quan nội tạng đều đã suy kiệt. Ôm theo nỗi lòng chán nản ủ ê, ông ta vừa về đến gia tộc đã bắt đầu sắp xếp hậu sự.
Ông ta là Luyện Đan Sư, khi còn sống thì toàn bộ gia tộc họ Trần này sẽ còn được hưởng sự phồn vinh thịnh vượng. Nhưng một khi ông nằm xuống, các thế lực đang dòm ngó gia sản của nhà ông, chắc chắn sẽ giở đủ trò chèn ép, chuyện lụi tàn chỉ là sớm muộn mà thôi.
Những sự kiện này, hầu hết đều liên quan đến tình hình chính trị, thế cục sức mạnh của vương quốc, rõ ràng mức độ quan trọng hơn sự kiện một sao rất nhiều.
Đọc hết 20 sự kiện hai sao, Tiền các lão lại gật gù, nhận thấy những đánh giá này vẫn không có vấn đề gì, hợp tình hợp lý.
Lật sang tờ thứ ba, các sự kiện quan trọng nhất, ba sao.
Tiếng khóc la inh ỏi chợt tắt ngấm. Tất cả mọi người đều giống như bị nhét trứng vào trong họng, chẳng thốt được lời nào, chỉ biết há mồm trợn mắt nhìn vị gia chủ lật mặt nhanh như lật sách vậy.

Tiền các lão chẳng có bất kỳ thực quyền nào ở vương quốc Thiên Huyền, nhưng lại có địa vị cực kỳ quan trọng. Mỗi nửa tháng, ông cụ lại được bệ hạ Thẩm Truy triệu vào vương cung một lần, đích thân hỏi han.

Hơn nữa, Đỗ Mạc Hiên đi vào chưa đến 10 phút, lúc đi ra, đã từ cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn đột phá lên tới cảnh giới Thông Huyền.
Trần Thông vội kể,
Quan trọng nhất là… hội trưởng Công Hội Luyện Khí Sư là La Xung, cũng đã cất công tìm đến. Lúc trở ra, đã khen ngợi không hết lời, bảo người ấy là Danh Sư chân chính…
.
Chưa nói hết câu, hắn đã nghe thấy
choang
một tiếng, tách trà trong tay cha mình đã rớt xuống đất vỡ tan tành. Đồng thời, ánh mắt xưa nay vốn lạnh lùng của ông đột nhiên đỏ ngầu, giống như đang bừng lên ánh lửa:
Vị Danh Sư này đang ở đâu, mau đưa cha đến bái kiến…
.

Bây giờ đi liền sao? Con còn phải đi bán hết gia sản…

Lẽ nào nó không hiểu, Trần gia thịnh vượng được, đó là do ông ta là Luyện Đan Sư chính thức sao? Nếu sức uy hiếp của ông ta không còn, thì tài sản có được do ông ta luyện đan bao nhiêu năm qua, làm sao giữ nổi nếu chỉ dựa vào họ?

Thưa cha, có một vị Danh Sư vừa đến vương thành. Có lẽ, ngài ấy có thể giải quyết được vấn đề của cha đó…
Thấy sắc mặt cáu bẳn của cha mình, Trần Thông không dám chần chừ, lập tức bẩm báo.

Danh Sư? Chẳng phải chỉ là tin vịt sao?
Đan sư Trần Tiêu lắc đầu.
Tiền các lão vội vàng đính chính.

Vẫn chưa nói xong, giọng của người trung niên lại vang lên.


Sáng nay, hội trưởng Âu Dương Thành của Công Hội Luyện Đan Sư vùng với đan sư Trần Tiêu cũng đã đến phủ đệ ấy. Có điều cả hai đã bị quản gia chặn ngoài cửa không cho vào. Hai người họ chẳng những không bỏ đi, mà còn không dám than trách nửa lời…



Như vậy… như vậy…
Sắc mặt Tiền các lão lúc đỏ lúc trắng, thân thể chao đảo mấy lượt,
Như vậy là… bốn sao, không, là sự kiện năm sao. Mau chép những chuyện này ra, ta phải bẩm báo lên bệ hạ ngay mới được. Làm nhanh nhất có thể cho ta, mau!
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.